Nhóm người này đều là võ giả, kém nhất cũng là Hậu Thiên Cảnh Giới, riêng phần mình đều thi triển ra thủ đoạn khinh công nhanh chóng chạy đi.
Tống Phong cố tình chậm lại bước chân, một mực có vẻ cố gắng hết sức mới miễn cưỡng đuổi kịp nhóm người.
Thấy cảnh này, đám người tuy không nói gì nhưng ánh mắt có chút khinh bỉ.
Ở đâu cũng vậy, kẻ yếu luôn là đối tượng để kẻ mạnh khinh thị nhất.
Ánh mắt của những kẻ này nhìn Tống Phong khác biệt hoàn toàn với vẻ sùng bái khi nhìn về phía bốn Tiên thiên võ giả chạy phía trước.
Nhóm người thi triển khinh công, chạy khoảng nửa canh giờ thì từ phía trước bỗng truyền đến tiếng sói tru kinh thiên động địa.
Đám người đều là võ giả nhưng lúc này ai nấy sắc mặt đều biến đổi.
Bốn gã Tiên thiên cảnh giới còn đỡ một chút, đám Hậu thiên võ giả phía sau đều sắc mặt xanh mét.
Tiếng sói tru ban đầu chỉ có một tiếng vang vọng, sau đó tựa như kích thích gì đó khiến quần lang tề khiếu, âm thanh xuyên thấu đinh tai nhức óc.
“Cẩn thận một chút.” Điền Quân trầm giọng.
Nhóm người chậm rãi giảm tốc độ tiến lên.
Đi được chừng một dặm, liền nhìn thấy phía xa xa, trong bóng đêm mập mờ có thứ gì đó đang ầm ầm chuyển động.
Mà phương hướng chuyển động dường như lại đang hướng về phía này.
“Thành…thành chủ đại nhân!”
Cũng không biết là ai thất thanh kêu lên.
Theo ánh mắt y nhìn lại, liền thấy một nhóm người đầu tóc bù xù, trông vô cùng chật vật đang bỏ chạy thục mạng về hướng này.
Mà đi đầu trong đó, chính là một trung niên nhân mặc nho sam màu xanh.
Chính là Tam Tinh Thành Thành Chủ Diệp Vô Ưu!
Bất quá, giờ phúc này, nho sam màu xanh bị xé một mảng lớn, mơ hồ lộ ra vết thương ghê người.
Dáng vẻ tiên phong đạo cốt lúc trước không còn sót lại chút gì.
Phía sau Diệp Vô Ưu là một nhóm chừng vài chục người, sắc phục sang trọng, hẳn là người có địa vị.
Tống Phong đứng sau đám người, nhìn khung cảnh này, trong lòng dâng lên một cỗ bất an.
Diệp Vô Ưu nhìn thấy đám người tiếp ứng, sắc mặt thoáng buông lỏng một chút, mang theo nhóm người kia chạy thẳng đến.
Khi Điền Quân cũng ba vị Tiên thiên võ giả muốn tiến lên hỏi thăm liền bị Diệp Vô Ưu cắt ngang:
“Lang Triều đang đến, mau rời khỏi nơi này.
Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ, ba ngươi mang lệnh bài của ta chạy đến tam vị tiên sư thông báo chuyện này.
Mau lên!”
Đám người nghe vậy xanh mặt!
Thật là thú triều!
Tống Phong nghe vậy thì trong lòng trầm xuống.
Ánh mắt hắn rơi về phía xa một vật thể khổng lồ dường như đang cuốn tới.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong rốt cuộc đã hiểu vì sao người ta gọi là thú triều.
Dưới màn đêm, từng cơn sóng mang theo tiếng gào thét khủng bố truyền đến cũng đủ khiến người ta tâm thần nổ tung, tựa như một cơn sóng thần cuốn phăng tất cả.
Tống Phong rùng mình.
Đám người ở đây không ai là không sợ hãi, liền riêng phần mình xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhóm người mà Diệp Vô Ưu mang theo đều thân thụ vết thương chồng chất, được bốn Tiên thiên võ giả trợ giúp quay đầu bỏ chạy.
Lúc này đây, mỗi người đều không chút giữ lại, toàn lực thi triển thân pháp chạy đi.
Tiếng sói tru chấn thiên càng lúc càng gần.
Tống Phong vừa chạy đi, vừa cảm giác bất cứ lúc nào cũng bị bắt kịp.
Từ nơi này đã cách Tam Tinh Thành bảy ngày hành trình.
Nếu là ngày thường, khoảng cách này không tính là xa xôi gì.
Nhưng trong lúc này, nó chẳng khác nào bảy vạn năm.
Tống Phong cũng biết, bỏ chạy như thế này không phải là cách, sớm muộn cũng sẽ có lúc kiệt lực, khi đó việc bỏ mạng tại đây là chuyện chắc chắn.
Đừng nói hắn hiện nay chỉ có Hậu thiên cảnh giới, ngay cả Tiên thiên võ giả cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.
Đám người riêng phần mình bỏ chạy, rốt cuộc dần dần tách nhau mà đi.
Đám Tiên Thiên Cảnh Giới võ giả nội lực hùng hậu, sớm đã chạy không thấy bóng dáng.
Tống Phong dù tích lũy lực lượng lại nhiều, lúc này cũng đã tách khỏi đoàn người, một mình chạy trong rừng cây.
Sắc trời dần sáng tỏ.
Tống Phong sắc mặt hơi tái, đứng trên một ngọn đại thụ, phóng tầm mắt nhìn ra phía xa xa.
Khoảng chừng cách đó năm dặm, một làn sóng màu xanh bạc tựa như sóng biển đang chậm rãi ập tới.
Đứng từ xa như vậy, Tống Phong vẫn mơ hồ cảm nhận được mặt đất có chút chấn động nhỏ truyền đến.
“Cắm đầu chạy như thế này chỉ có một đường chết!” Tống Phong sắc mặt khó coi lẩm bẩm.
Đầu não cấp tốc vận chuyển.
Đáng tiếc, Tống Phong hắn vẫn còn quá non nớt.
Lần này gặp chuyện dạy cho hắn một bài học, dù thế nào cũng luôn chuẩn bị vạn toàn.
Trăm tính vạn tính Tống Phong hắn cũng không tính ra đội hình đoàn người cứ ngỡ sẽ cực kỳ an toàn lại gặp chuyện như vậy.
Tống Phong âm thầm xác định vị trí hiện tại.
Cũng may, trước đó để phục vụ cho việc đi lấy Dẫn Lực Quyết, Tống Phong đã đem địa hình chung quanh Tam Tinh Thành nghiên cứu sơ qua.
Hắn đưa mắt nhìn chung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
— QUẢNG CÁO —
Cuối cùng mắt hắn sáng lên.
Nơi phía xa xa, có một dãy núi cao kéo dài từ tây sang đông.
Nơi đỉnh núi cao nhất mơ hồ có thể chạm vào đến tầng mây.
Tống Phong tung người, Tùy Phong Toái Ảnh Bộ vận dụng càng trở nên thuần thục biến ảo, vội vàng chạy về phía đỉnh núi kia.
Vị trí đỉnh núi này song song với đường đi của thú triều, hiển nhiên nếu nhìn qua thì nguy hiểm hơn rất nhiều so với việc chạy về phía Tam Tinh Thành.
Thế nhưng Tống Phong tự biết khí lực mình chắc chắn không đủ duy trì, cho nên lúc này hắn cũng liều mạng một phen.
Vừa chạy, Tống Phong vừa đem đan dược phục hồi nội lực lấy ra, nuốt vào bổ sung nội lực.
Mặc dù hiện tại Tống Phong cảm giác nội lực trong người vẫn còn sung túc ở mức sáu bảy thành toàn thịnh, thế nhưng hắn cũng không dám sơ suất.
Cần phải nhanh chóng phục hồi đến mức tốt nhất có thể, nếu không gặp phải phiền toái sẽ không có sức xử lý.
Đang khi chạy đi, đột nhiên Tống Phong dừng lại, thân hình tựa như không có xương sống lách sang một bên.
“Xoẹt” một tiếng, một mũi tên theo đó bay sượt qua vị trí vừa rồi Tống Phong chạy đến.
“Uy!” Một âm thanh tiếc nuối truyền đến.
Từ trong bụi cây, hai người đi ra, trên tay đều cầm đoản đao.
Tống Phong nhíu mài, nhìn hai người này.
Cả hai đều là võ giả, nhưng khí tức trên người rất yếu, hẳn là Nhập môn võ giả.
“Đại ca, tiểu tử này thân pháp có chút quỷ dị, cẩn thận một chút.” Một thanh niên mặt đen, dáng vẻ thấp bé vừa quan sát Tống Phong vừa nói.
“Hừ, có chút bản lĩnh.
Tiểu tử, đem đồ vật trên người tháo xuống, hôm nay đại gia tâm tình tốt, tha cho ngươi một mạng.” Đại hán còn lại gương mặt có một vết sẹo dài nhìn qua rất hung ác, quơ quơ đoản đao trong tay nói.
Tống Phong nhìn hai người, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Trước đây đều là nghe đám tù phạm kể lại quá trình gây án thế nào, cướp đoạt ra sao.
Cho nên mặc dù hiện tại đây là lần đầu tiên Tống Phong bị người chặn cướp thì cũng không có vẻ gì là kinh hoảng.
Nếu là ngày thường, hắn sẽ không ngại mở miệng nói mấy câu.
Nhưng trong tình huống này, ngay lúc đại hán mặt sẹo vừa thốt lên câu nói kia, thân ảnh Tống Phong liền khẽ động.
Cũng trong khoảnh khắc này, dường như chỉ chờ có thế, đại hán mặt sẹo đột nhiên cười gằn:
“Bắn!”
Theo tiếng hét này, từ bốn phía liên tục mấy chục mũi tên lấy tốc độ sét đánh bưng tay lao đến.
Nếu đổi lại là người thường, chắc chắn bị số mũi tên này biến thành con nhím.
Thế nhưng Tống Phong trên gương mặt không chút hoảng hốt mà ánh mắt càng lạnh thêm mấy phần trong chớp mắt thân ảnh đã đạp vào nhánh cây bay thẳng lên không trung, sau đó quỷ dị bay về một hướng.
Đại hán mặt sẹo nhìn thấy mưa tên vậy mà không đắc thủ, có chút kinh nghi.
Giờ phút này lại thấy Tống Phong bay về một hướng, liền hừ lạnh:
“Chút tài mọn!”
— QUẢNG CÁO —
Nói xong, cũng cầm đoản đao xông đến, ý đồ chặn ngang hướng di chuyển của Tống Phong.
Sự tình diễn ra quá nhanh, khi bóng đen Tống Phong lao xuống thì đoản đao của đại hán mặt sẹo cũng vừa tới.
Quá ngoan độc!
Đại hán mặt sẹo nhìn thấy một đao này sắp đắc thủ, còn chưa kịp nở nụ cười, đột nhiên nghe tiếng đồng bạn hét lên:
“Không tốt!”
Đại hán mặt sẹo cả kinh, đang muốn lùi lại thì đột nhiên bóng đen kia trong chớp mắt đổi hướng.
Chỉ nghe “Oanh~” một tiếng vang giòn.
Toàn bộ đầu não của đại hán mặt sẹo trong phút chốc tựa như dưa hấu, bị chấn vỡ tan nát.
Bóng đen Tống Phong hiện ra, một tay cầm lấy thân người không đầu của đại hán mặt sẹo lạnh lùng đẩy qua một bên, ánh mắt hướng về mấy hướng lúc nãy bắn ra mũi tên.
Sự việc diễn ra quá nhanh, nhưng Tống Phong động tác cũng không có chút nào dừng lại.
Hắn dậm chân một cái, thân ảnh tại chỗ biến mất.
Lập tức, trong mấy chỗ ẩn nấp gần như đồng thời có mấy tiếng kêu thảm truyền đến.
Thanh niên mặt đen nghe mấy tiếng kêu thảm này mới kịp hoàn hồn, xoay người bỏ chạy.
Thậm chí đem đoản đao trong tay ném ra.
Cái gì đồ chơi, lúc này mạng nhỏ mới là trọng yếu nhất.
Nhưng vừa chạy được hai bước, liền nghe trước ngực mát lạnh.
Y theo bản năng nhìn xuống, liền thấy một bàn tay nhiễm đầy máu tươi đang cầm một trái tim đã bị bóp nát.
“U…..”
Y muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức bàn tay rút về, cả thân hình của y đổ ập xuống.
Tống Phong nhìn bàn tay tràn đầy máu tươi.
Lần đầu tiên tự tay giết người, hắn cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Có lẽ làm ngục tốt nhiều năm, đối với cái chết hắn đã chứng kiến quá nhiều.
Đồng thời ngày thường nghe tù phạm kể lại các loại sự tình trong giang hồ.
Các loại xử sự không quyết đoán, để cho địch nhân chạy thoát té núi, lụm được bí kíp thần công gì đó sau đó trở về phục thù… Tống Phong thực sự nghe qua không ít.
Bởi thế nên hắn đã không ra tay thì thôi, nếu ra tay, tuyệt đối đem địch nhân tận diệt mới là chân lý.
Cùng địch nhân nói nhảm hoặc là nương tay, kết cục chỉ có một, chính là mất mạng!.