“Tiện nhân, ta có chết cũng không nói cho ngươi biết.” Chung sư tỷ ánh mắt vừa giận dữ vừa lo lắng nhìn vòng phòng hộ đang ngày càng thu hẹp.
“Đáng chết, nếu không phải vì thoát khỏi hồn ảnh, tất cả pháp khí phù lục của hai người chúng ta đều bị hư sao, sao có thể để tiện nhân này đắc ý như vậy được chứ.” Hàm Hàm quệt miệng, lộ rõ vẻ không cam lòng.
Nàng biết rõ, nếu hôm nay rơi vào tay của những người trước mắt chắc chắn sống không bằng chết.
“Vậy sao? Hắc hắc…” nữ tử Bách Hoan Cung che miệng cười khanh khách.
Đột nhiên bàn tay hướng về phía trước khẽ vẩy, một mặt cổ kính từ trong ống tay áo bay thẳng về phía Chung sư tỷ.
“Xì xì….” Một hồi âm thanh rền rĩ từ trong cổ kính truyền ra, lập tức Chung sư tỷ cùng Hàm Hàm ánh mắt hơi có chút mê ly, pháp quyết trong tay cũng nới lỏng một chút.
“Không được, thứ này mê hoặc đầu óc chúng ta.
Hàm Hàm, không được nhìn vào nó.” Chung sư tỷ còn giữ được một chút thanh tỉnh, kinh hãi quát lớn.
“Đã muộn…” nữ tử Bách Hoan Cung cười đắc ý.
Đây là pháp khí độc môn của Bách Hoan Cung, chẳng những có tác dụng mê thất tâm hồn người khác mà còn khiến cho người khác linh lực suy yếu tán loạn, cực kỳ lợi hại.
Ngay lúc này.
Đột nhiên, không gian chung quanh nữ tử Bách Hoan Cung đột nhiên nhộn nhạo, một tấm phù lục vô thanh vô tức hiển hiện, sau đó nổ tung hóa thành một cụm băng phong bao phủ toàn bộ chung quanh nữ tử này, sau đó rớt thẳng xuống đất.
Thấy cảnh này, hai tên nam tu vốn đang công kích hai nữ đệ tử của Vạn Hoa Cốc liền sắc mặt biến đổi, lửa giận trong mắt đại thịnh, liền khu sử Hắc phiên đánh tới một bụi cây gần đó.
“Đùng Đùng Đùng…” liên tục mấy tiếng nổ bạo liệt truyền đến.
Bụi cây nơi đó lập tức bị oanh tạc chia năm xẻ bảy, nhưng không có bất cứ thân ảnh của người này.
Thấy cảnh này, sắc mặt của trung niên râu rậm hơi ngẩn ra.
Nhưng không chờ y kịp làm gì, liền cảm thấy rùng mình, không nói hai lời mở ra hộ thân linh lực đồng thời huy động Hắc phiên thu trở về bảo vệ toàn thân.
“Cảng Cảng Cảng…”
Liên tục một tràng âm thanh chói tai truyền đến.
— QUẢNG CÁO —
Chín đạo hắc ảnh theo đó đem hộ thân linh lực của y phá nát, chạm đến Hắc phiên liền phát ra âm thanh chói tai.
Lúc này, tên đồng đội của trung niên râu rậm còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy đồng bọn bị công kích, nhất thời hai mặt trợn to, rùng mình đạp đạp hai bước muốn lui lại.
Nhưng vừa lui lại hai bước, hắn đột nhiên kinh ngạc thấy chín đạo hắc ảnh đang công kích trung niên râu rậm đột nhiên lóe lên rồi biến mất.
Cùng lúc này, đầu hắn chợt cảm thấy nhói lên một chút rồi hai mắt tối sầm, ngay cả một tiếng thét cũng không kịp phát ra liền không còn bất cứ tri giác gì nữa.
“Hà sư đệ!”
Trung niên râu rậm kinh hãi thất thanh kêu lên.
Vị Hà sư đệ trong miệng hắn giờ phút này thân thể chia năm xẻ bảy, huyết dịch tung tóe, bạch cốt vung vãi.
Mà ở ngay vị trí của Hà sư đệ là một thân ảnh sắc mặt lạnh lùng, tay cầm hắc sắc trường thương còn mang theo một vài giọt máu nhỏ tí tách đứng đó.
Uy lực của 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 đệ nhất tuyệt này cũng khiến cho ngay cả người thi triển ra nó cũng có đôi chút không thể tin nổi.
“Hai ngươi còn chờ gì nữa?” Người này không ai khác chính là Tống Phong, luýc này hắn hướng về hai vị nữ tử Vạn Hoa Cốc quát lạnh một tiếng, cũng không có dài dòng liền hướng về phía trung niên râu rậm huy động Hắc Xích Thương bắt đầu đánh tới.
Chung sư tỷ và Hàm Hàm chưa kịp hoàn hồn, đã nghe Tống Phong quát lớn một tiếng, lập tức ánh mắt hướng về phía băng cầu đang nhốt nữ tử Bách Hoan Cung mà bay tới.
Chỉ thấy băng cầu này giờ phút này đã có vết nứt, hiển nhiên là một lá ‘Băng Tráo Phù’ không đủ sức để phong tỏa một tu sĩ Luyện Tinh Cảnh hậu kỳ như nàng ở bên trong quá lâu.
Tống Phong huy động Hắc Xích Thương thế công như vũ bão, mỗi chiêu thức đánh ra đều mang theo sát ý nồng đậm khiến cho trung niên râu rậm dù còn pháp khí nhưng không thể rãnh tay chút nào để lấy ra, liên tục huy động Hắc phiên chống trả, có khổ không thể nói.
Mà Chung sư tỷ cùng Hàm Hàm sau khi tiếp cận băng cầu phong tỏa nữ tử Bách Hoan Cung, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Chung sư tỷ vỗ túi trữ vật lấy ra một cánh hoa.
Cánh hoa này vừa ra, lập tức phát tán ra hào quang chói mắt.
— QUẢNG CÁO —
“Sư tỷ, thật phải dùng vật này sao?” Hàm Hàm thấy Chung sư tỷ xuất ra vật này, liền thất thanh hỏi.
“Hừ, tiện nhân này hôm nay năm lần bảy lượt truy sát chúng ta không buông, nếu để ả thoát ra, tất nhiên sẽ gây đại họa.
Hàm Hàm, tránh qua một bên.” Chung sư tỷ sắc mặt tràn ngập sát khí nói.
Hàm Hàm thấy vậy cũng không nhiều lời, lập tức lui về phía xa.
Mà Chung sư tỷ cũng nhanh chóng tăng cường linh lực hộ thể bản thân, đem cánh hoa trong tay ném ra, trong miệng lầm bầm chú ngữ rồi lùi lại thật nhanh.
Tống Phong đang cùng trung niên râu rậm triền đấu, tâm thần vừa thấy vị nữ tử gọi Chung sư tỷ này vậy mà lấy ra một cánh hoa.
Khí tức trong cánh hoa này khiến hắn tâm thần rung động, khóe mắt không nhịn được co giật mấy cái, tròng mắt khẽ đảo, thương pháp trong tay càng thêm hiểm ác.
Trung niên râu rậm lúc này trong lòng đã xuất hiện ý muốn rút lui, tròng mắt loạn chuyển, liền há mồm phun ra một ngụm tinh huyết lên Hắc Phiên.
Chỉ thấy Hắc phiên hắc khí đại thịnh, thế công của Tống Phong theo đó cũng thoáng cái bị ngăn trở hoàn toàn.
“Hừ, tiểu tử, chờ ra khỏi chỗ này, chính là tử kỳ của ngươi.” Trung niên râu rậm hung ác buông ra một câu hăm dọa, xoay người liền muốn bỏ chạy.
Chỉ có điều vừa xoay đầu liền thấy một hỏa cầu liền lao tới.
“Bùm~” một tiếng bạo liệt vang ra, tạo thành một đám khói lửa đem đường đi của y chặn lại.
Trung niên râu rậm sắc mặt trầm xuống, đưa tay vỗ túi trữ vật muốn lấy ra vật gì đó thì chỉ nghe sau lưng một tiếng “Uỵch!” vang lên, một cỗ cự lực theo đó truyền đến.
Thân hình của y tựa như diều đứt dây bị một bàn chân mang theo kình lực đạp thẳng vào vị trí của nữ tử Bách Hoan Cung.
Cũng đồng thời lúc này, Chung sư tỷ cũng đã niệm xong chú ngữ, ánh mắt sắc lạnh điểm ra một chỉ:
“Mở!”
Theo một chỉ nàng điểm ra, trên cánh hoa kia như có đồ vật bị mở ra phong ấn, một cỗ khí tức theo đó bùng ra.
Trung niên râu rậm thân hình bị đạp lao tới nơi này, cảm nhận được chỗ khí tức này liền muốn rách cả mi mắt, hét thảm:
— QUẢNG CÁO —
“Khôngggg…”
Nhưng tiếng hét thảm này vừa ra khỏi miệng y liền im bặt mà dừng.
Không có khói bụi, không có màu sắc, càng không có bất cứ âm thanh gì truyền ra.
Chỉ thấy lấy cánh hoa làm trung tâm, một khối khí cầu hình đóa hoa trong suốt hiện ra, sau đó phình to ra, đem tất cả mọi thứ chung quanh mười trượng bao phủ, rồi trong chớp mắt co lại.
Không gian nơi này nhộn nhạo run rẩy, sau đó như một mặt gương bị đánh vỡ ra, tạo thành một vết cắt trong suốt thôn phệ hết thảy.
Thấy cảnh tượng này, tất cả ba người còn sống sót ở hiện trường đều hít vào một hơi khí lạnh.
Ngay cả Chung sư tỷ và Hàm Hàm đều mặt mũi trắng bệch.
Hiển nhiên uy lực của cánh hoa này chính bản thân các nàng cũng không ngờ tới.
Mà Tống Phong ánh mắt đảo qua, liền thấy vết nứt kia vậy mà không có dấu hiệu khép lại, ngược lại càng ngày càng lan rộng, khiến cho không gian nơi này cũng theo đó cực kỳ bất ổn.
Tống Phong đối với hai nha đầu ngốc này thật sự muốn cúi mình bái phục, không hiểu vì sao hai vị này có thể đi vào nơi này với loại tâm trí như thế này.
Lúc này quát một tiếng:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chạy!”
Nói xong, liền cũng không có để ý tới hai nàng, xoay người bỏ chạy thật xa.
Vết nứt không gian kia cho Tống Phong cảm giác cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần nhìn vào một chút cũng khiến cho ngay cả hồn phách của hắn cũng muốn bị thôn phệ vào bên trong, lạnh lẽo cả người..