Tống Tiên Hành

Chương 47: 47: Thử Một Chút






Người vừa mở miệng, thình lình lại là Nhạc sư huynh.
Chỉ thấy Nhạc sư huynh sau khi nói xong liền bình tĩnh đưa tới trước mặt Hùng hán tử một hộp gỗ.
Hùng hán tử chậm rãi hé ra hộp gỗ, thần thức đảo qua rồi ngay lập tức đóng lại, chau mài.
Trong khoảnh khắc đó, Tống Phong mơ hồ nhìn thấy một đôi bao tay trong suốt như tơ tằm.
Lát sau, Hùng hán tử lắc đầu, đem hộp gỗ trả lại cho Nhạc sư huynh, ôm quyền nói:
“Vật này tuy đúng là pháp khí mang tính phụ trợ công kích.

Tuy nhiên không phải là đồ vật mà Hùng mỗ mong muốn.

Mong đạo hữu thông cảm.”
Nhạc sư huynh gương mặt có chút tiếc nuối, nhẹ gật đầu đem đồ vật thu lại.
Hùng hán tử thấy những người khác im lìm thì thất vọng muốn quay về chỗ ngồi.
“Hùng huynh, tại hạ muốn thử nghiệm Khốn Linh Thằng một chút có được hay không?” Một giọng nói đột ngột ngăn lại bước chân của Hùng hán tử.
Có người hứng thú có nghĩa là vẫn còn cơ hội.

Hùng hán tử nhìn người nói chuyện, phát hiện ra đây là một trong hai vị sư đệ mà Nhạc sư huynh trước đó giới thiệu thì gật nhẹ đầu, hỏi:
“Các hạ muốn thử thế nào?”
“Rất đơn giản, chỉ cần các hạ khu động Khốn Linh Thằng sử dụng lên người tại hạ, để ta cảm nhận một chút uy lực của nó là được.” Tống Phong nhẹ cười.
Hắn đối với Khốn Linh Thằng này ngay từ đầu đã có hứng thú, nhưng trải qua mấy ngày vật tay với đám hồ ly bán hàng ngoài sân bãi, Tống Phong đã có kinh nghiệm trong việc ngã giá rất nhiều.


Cho nên mới chờ đợi cho đến lúc Hùng hán tử thất vọng nhất mới xuất thủ, việc ngã giá sẽ dễ dàng hơn ra mặt sớm rất nhiều.
Hùng hán tử nghe lời Tống Phong nói, thì gật đầu đồng ý ngay:
“Được.

Vậy ta xin phép đắc tội.”
— QUẢNG CÁO —
Nói xong, Hùng hán tử ngón tay bắt quyết hướng về Tống Phong điểm một cái.

Nhất thời từ trong tay áo một ánh sáng nhanh như chớp lao tới.
Tống Phong sắc mặt bình thản ngồi đó, nhưng trong lòng cảm nhận được một loại áp lực kỳ lạ.

Loại áp lực này theo Khốn Linh Thằng càng áp sát thì càng trở nên nặng nề.

Linh lực trong người hắn phảng phất như gặp phải khắc chế, cực kỳ khó điều động.
Chỉ nghe ‘Soạt’ một tiếng, cả người Tống Phong đã bị mấy vòng ánh sáng lóe lên rồi tựa như một vòng lò xo quấn quanh cả người hắn.
Tống Phong thử vận dụng linh lực bản thân, sắc mặt hơi đổi.
Quả thật linh lực trong người hắn lúc này như bị chặn lại không thể điều động.

Khốn Linh Thằng này hiệu quả còn kỳ dị hơn so với tưởng tượng của Tống Phong.
Tuy nhiên, hắn cũng biết những điểm yếu mà Trần sư tỷ nói lúc nãy là không phải không có căn cứ.

Thứ nhất, việc ném ra Khốn Tiên Thằng này quá lộ liễu, thời gian bắt pháp quyết và điều động đều có vẻ chậm chạp.

Trong thực chiến dĩ nhiên mỗi một cái chớp mắt đều có thể quyết định mạng sống của mỗi người, không ai sẽ đứng yên chờ bị trói.
Thứ hai, nhìn sắc mặt của Hùng hán tử khi khu động Khốn Linh Thằng hiển nhiên cũng không phải quá nhẹ nhõm, nhất là khi Tống Phong thử điều động linh lực trong người thì sắc mặt của Hùng hán tử cũng thoáng có chút cố gắng.

Mặc dù chút bối rối này chỉ thoáng qua rồi bị y che giấu rất kỹ nhưng Tống Phong làm sao lại không chú ý.

Cho nên Tống Phong âm thầm kết luận, rất có thể việc khu sử Khốn Linh Thằng này cũng sẽ khá là tốn sức, nhất là đối với những kẻ địch có linh lực nồng hậu thì Khốn Linh Thằng này tác dụng càng bị thu hẹp.
Nghĩ đến đây, Tống Phong sắc mặt thoáng qua vẻ thất vọng.
Mà Hùng hán tử dường như cũng đã hơi cố hết sức, vội vàng thu lại Khốn Linh Thằng, miễn cưỡng cười hỏi:
“Tống huynh đệ thấy thế nào?”
Tống Phong thâm ý nhìn Hùng hán tử, than nhẹ, nói:
“Một nghìn năm trăm Hạ Phẩm Linh Thạch, Khốn Linh Thằng và Độn Địa Phù tại hạ đều muốn.

Hùng huynh thấy thế nào?” — QUẢNG CÁO —
“Giá này quá thấp, một nghìn tám, không, một nghìn bảy trăm Hạ Phẩm Linh Thạch là được.” Hùng hán tử sắc mặt biến ảo, cắn răng nói.
“Nếu Hùng huynh tâm ý đã quyết thì coi như vừa rồi tại hạ chưa nói gì.” Tống Phong lắc đầu nói xong liền tiếp tục khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần.
Hùng hán tử thấy vậy định cân nhắc thêm thì Nhạc sư huynh ho nhẹ:
“Hùng huynh, xem ra hôm nay ngươi chưa có duyên.


Hay là đợi dịp khác cũng không muộn, hiện tại xin mời vị đạo hữu tiếp theo.”
“Khoan đã, được.

Thành giao.” Hùng hán tử đưa tay, cuối cùng quyết đoán nhìn Tống Phong nói.
Vừa nói vừa lấy ra Khốn Linh Thằng và một hộp gỗ hình hộp chữ nhật.
Tống Phong lúc này mới mở mắt ra, vỗ túi trữ vật đưa ra một chùm quang mang.

Hùng hán tử phất tay thu lấy, đồng thời cùng đem Khốn Linh Thằng và hộp gỗ đưa tới trước mặt Tống Phong.
Hai người đều quét thần thức kiểm tra đồ vật nhận được, sau đó cả hai cùng mỉm cười hài lòng nhìn nhau.
Mà không ai để ý, Nhạc sư huynh ánh mắt nhìn hộp gỗ trong tay Tống Phong lúc này lại có chút tiếc nuối, do dự muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng.
Mắt thấy giao dịch đầu tiên cuối cùng cũng thành công, bầu không khí thoáng cái cũng trở nên sôi động hơn nhiều.
Mà Tống Phong sau khi lấy được Khốn Linh Thằng và Độn Địa Phù thì cũng nhắm mắt dưỡng thần, không có ngay lập tức quan sát.
Mấy người còn lại hình như có chút hứng thú quan sát Tống Phong, nhưng khi thấy khí tức trên người hắn thu liễm hoàn toàn nhìn không ra sâu cạn thì ai nấy đều thu hồi thần thức.
Tống Phong cũng cảm nhận được những điều này, khóe miệng mơ hồ hiện ra nụ cười nhạt.
Có Hùng hán tử mở đầu, việc trao đổi phía sau cũng diễn ra thuận lợi rất nhiều.

Sau khi vị Trần sư tỷ kia thành công trao đổi một món pháp khí hình phi đao đổi lấy một bình đan dược thì Điền Thiết Lâm cùng Miêu sư tỷ cũng riêng phần mình bước lên.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ có điều cả hai người đều không thành công đổi được thứ mình cần.

Mà dường như hai người đối với Hạ Phẩm Linh Thạch cũng không có nhu cầu quá lớn, mặc dù có người ra giá để đổi linh thạch lấy vật phẩm của họ nhưng đều nhận được cái lắc đầu.
Tống Phong sau khi thu lấy Khốn Linh Thằng và một tấm Độn Địa Phù kia thì một mực nhắm mắt dưỡng thần, vẫn chưa xuất hiện đồ vật để cho hắn hứng thú ra tay.
Qua nửa ngày, người trong phòng lần lượt đã đi lên, chỉ còn Tống Phong vẫn không có ý định bước lên.


“Tống sư đệ, ngươi là người cuối cùng.”
“Chư vị, tại hạ muốn tìm đồ vật có thể kiểm trắc linh căn, phẩm chất tốt một chút.” Tống Phong bước lên phía trước, chắp tay một cái mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra, cả đám người liền nhìn nhau.

Dường như không ngờ Tống Phong sẽ có nhu cầu với phương diện này.
“Tống huynh đệ, thứ ta tò mò.

Chúng ta đều là tu sĩ, ngươi tìm thứ này để làm gì? Nếu muốn kiểm trắc linh căn chẳng phải chỉ cần về môn phái của ngươi tìm đến chỗ nhập môn sử dụng Trắc Linh Châu là được hay sao?” Hùng hán tử đối với Tống Phong có hơi quen thuộc, liền thuận miệng hỏi.
“Chư vị có chỗ không biết, tại hạ có một vị bằng hữu tình huống có chút đặc thù.

Nếu vị bằng hữu nào có đồ vật có thể kiểm trắc linh căn của một người có thể lên tiếng, tại hạ nguyện ý giá tốt thu mua, chắc chắn không để chư vị thất vọng.” Tống Phong chắp tay thành khẩn nói.
Mấy người nhìn nhau, loại đồ vật này tuy không phải là trân bảo tuyệt thế gì, nhưng đã là tu sĩ rồi thì ai lại muốn kiểm trắc linh căn mình lần nữa chứ? Cho nên cho dù có đi nữa thì mang theo để làm gì?
Lại nói, tu sĩ từ Hóa Đan Cảnh trở lên đã có thể dùng thần thông bản thân trực tiếp kiểm trắc linh căn của bất cứ ai.

Cho nên không ai rãnh rỗi mà luyện ra đồ chơi như Tống Phong yêu cầu.
Tống Phong vốn chỉ ôm tâm lý may mắn hỏi thử một chút, giờ phút này thấy thái độ của mọi người liền biết chuyện này hơn phân nửa không thành.

Ánh mắt hơi thất vọng trở về chỗ ngồi.
Nhạc sư huynh thâm ý nhìn Tống Phong một cái, sau đó đứng dậy nói vài lời khách khí tạ ơn.
Mọi người cũng đồng loạt đáp lễ, ai nấy lục tục rời đi.
Duy chỉ có Tống Phong động cũng chưa động, ngồi yên một chỗ nhắm mắt dưỡng thần..