Tống Tiên Hành

Chương 120: 120: Gia Súc






Nhưng cũng ngay khoảnh khắc này, một âm thanh lạnh như băng cũng theo đó truyền vào tai Tống Phong:
“Đạo hữu từ xa đại giá quang lâm Mã gia, không biết có chuyện gì muốn làm?”
Âm thanh này như xa như gần, tựa như được người dùng một loại bí thuật nào đó thi triển ra.
Nhưng cũng đủ khiến cho lão nhân cùng với Tam thiếu gia giật mình, vội vàng lui lại mấy bước, cẩn thận đề phòng.
Ở bên trong cánh cửa đá này không ngờ là một miệng hố đá thật to, vách miệng hố là những tảng đá lởm chởm.
Nhưng điều làm cho Tống Phong vừa rồi thất thố, chính là trên những tảng đá lởm chởm kia thình lình lại có những cái lồng sắt.

Bên trong là những phụ nữ bị chặt bỏ chân tay, miệng bị một cái gọng sắt kìm giữ khiến cho không thể khép miệng lại được.
Những phụ nữ này tất cả sắc mặt đều tuyệt vọng thẫn thờ, thần trí mơ hồ.

Điều đáng giận nhất là người nào cũng bụng mang dạ chửa.
Hiển nhiên, đám ‘gia súc’ mà Mã gia nuôi nhốt chính là những người này.
Khi tiếp xúc với mèo yêu ở Miếu hoang, Tống Phong đã được nó tiết lộ một chút, tuy nhiên lúc ấy hắn vẫn bán tín bán nghi.

Đáng tiếc mèo yêu chỉ nói Mã gia có làm ăn với Yêu tộc, dùng để đổi chác gì đó, cho nên Tống Phong cũng không thể nào suy nghĩ tới thứ ‘hàng hóa’ mà Mã gia sử dụng lại chính là trẻ em.
Tận mắt chứng kiến Mã gia vậy mà thực sự dùng loại thủ đoạn đê tiện táng tận lương tâm này, bắt phụ nữ chặt bỏ chân tay, nuôi nhốt rồi cho mang thai để làm món hàng đổi chác với Yêu tộc thì Tống Phong lửa giận công tâm.
Cũng chính trong khoảnh khắc đó, khí tức trên người hắn mới có một tia ba động bị người trông coi nơi này phát hiện.

Tống Phong cũng không ngần ngại, thân ảnh chậm rãi hiện ra.

Cũng không có để ý đến hai người bọn Tam thiếu gia và lão nhân mà liếc mắt nhìn về một mỏm đá ở phía bên kia miệng hố híp mắt lại, nhàn nhạt nói:
“Tại hạ nhận lời một vị bằng hữu đến hỏi thăm Mã gia để mượn một món đồ rồi sẽ đi ngay.

Sẽ không quấy rầy đạo hữu thanh tu.”
“Ồ…chẳng hay vị kia là…?” Người kia nghe ngữ khí của Tống Phong, khẩu khí liền có chút tò mò.

Dù sao mặc dù phát hiện tung tích của Tống Phong nhưng tu vi của Tống Phong rốt cuộc chân thực như thế nào bà ta cũng không thể nhìn rõ ràng.
— QUẢNG CÁO — Event
“Hắn họ Khương.” Tống Phong khóe miệng khẽ nhếch.
“Họ Khương…vậy đạo hữu muốn mượn vật gì?” Bà lão thanh âm có chút chần chừ, dường như không nhận ra ai họ Khương.

Nhưng lão nhân đứng cạnh Tam thiếu gia thì khi nghe đến họ ‘Khương’ thì rõ ràng thân thể hơi run lên.
Tống Phong vốn tâm tư chú ý cẩn thận, lúc này ánh mắt lóe lên tinh mang, cười đáp: “ Ta mượn cái đầu của các ngươi dùng một lát.”
Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy trước mặt lão nhân đứng bên cạnh Tam thiếu xuất hiện một đại thủ đưa tới trước ngực lão ta rồi dừng lại.
“Phốc~Phốc” hai tiếng.
Hai đạo thanh quang lóe lên, nhanh như chớp đem đầu lão nhân này cùng với đầu của Tam thiếu trong chớp mắt hái xuống.
Động tác của Tống Phong tựa như mây trôi nước chảy, lời còn chưa nói hết thì đầu của hai người đã lìa khỏi cổ, bị bàn tay kia chụp lấy rồi bóp nát thành một đám máu thịt be bét.
Cả hai người trong chớp mắt cứ như vậy tử vong tại chỗ.
Mà bà lão ở phía đối diện lúc này mới kịp phản ứng, gầm lên một tiếng “Tam nhi”, đôi mắt tràn ngập oán độc lao tới, hiện rõ thân hình là một bà lão dáng người lọm khọm.
Trong tay bà lão này cầm một cây gậy trúc, lúc này vừa bay tới liền hung hăng đâm tới.

Đồng thời há mồm phun ra một viên châu đen sì bay thẳng tới trước mặt Tống Phong rồi “Ầm” một tiếng hóa thành một đám huyết vụ.
Làm xong hết thảy điều này, bà lão thần thức đảo qua thì sắc mặt chẳng những không vui mừng mà còn hiện lên vẻ kinh nghi.

Thân hình bà ta cũng không hề dừng lại, như muốn nhảy vào trong miệng hố sâu.
“Muốn chạy?” Âm thanh trêu chọc của Tống Phong vang lên.
Chỉ thấy khoảng không trên đầu bà lão đột nhiên rung động, một hư ảnh đại kiếm trống rỗng hiện ra, lấy thế thái sơn áp đỉnh ầm ầm đâm xuống.
— QUẢNG CÁO — Event

Mà bà lão vừa nhìn thấy hư ảnh đại kiếm này, theo bản năng dùng thần thức cảm nhận sơ qua liền thần sắc kinh sợ hét thất thanh:
“Linh lực ngưng thực! Ngươi là Luyện Khí Cảnh tu sĩ!!!”
Lúc này, bà lão cũng bất chấp mọi thứ, há mồm phun ra một đạo bạch quang sáng chói bao phủ toàn thân, đồng thời trong miệng rú lên một tiếng quái khiếu vang vọng khắp không gian.
Chỉ nghe “Keng” một tiếng chói tai vang lên, chỉ thấy đại kiếm mà Tống Phong đánh tới vậy mà bị chệch hướng, chém vào vách đá bên cạnh làm tro bụi bốc lên.
Tống Phong có chút ngạc nhiên nhìn lại.
Bụi mù dần tán, để lộ một đầu yêu thú hình thể cường tráng đang lơ lửng che chắn trước người bà lão.
Yêu vật này cao chừng ba thước, hình thể cường tráng tràn đầy lực lượng bao phủ trong một bộ lông đen sì.

Đích thị là một đầu yêu thú Hắc Hùng hai mắt đỏ lòm đang hung tợn nhìn về phía Tống Phong.
Mà Tống Phong cũng thấy, trên móng vuốt của nó còn lưu lại một đạo bạch ngân.

Hẳn là vừa rồi nó vậy mà dùng móng vuốt đón đỡ đại kiếm của Tống Phong.
Sắc mặt Tống Phong có chút ngưng trọng.
Hiển nhiên, địa vị của Mã gia đối với yêu tộc vậy mà quan trọng như vậy.

Vậy mà dám liều lĩnh cử yêu vật này tới nơi đây thủ hộ.
Thực lực của bà lão kia, có lẽ là chiến lực cao nhất của Mã gia chỉ mới có Luyện Tinh Cảnh hậu kỳ.

Còn chưa đáng để Tống Phong lo lắng.

Nhưng yêu vật này mặc dù chỉ có khí tức tương đương với Luyện Tinh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong chiến lực, nhưng loại nhục thân cứng cỏi này cực kỳ khó dây dưa.
Lại nói, Bàn Dụ Thành này không thể nào không có cao thủ tọa trấn.


Mà Mã gia dám ngang nhiên hoạt động như vậy, sự việc lần này chưa biết chừng còn có thể liên lụy đến tu sĩ cấp cao hơn phía sau màn bảo kê.
Mặc dù Tống Phong tự nhận bản thân có chút thủ đoạn, nhưng nếu như đụng phải một ít thế lực ngầm không biết, hắn cũng không thể nắm chắc bảo vệ bản thân.
Thế nhưng đã nhìn thấy chuyện này, Tống Phong hiển nhiên không muốn cứ như vậy buông tha cho Mã gia.
— QUẢNG CÁO — Event
Những ý nghĩ này lần lượt thoáng qua trong đầu, Tống Phong trong mắt theo đó cũng bắt đầu lăng lệ.
Nhưng Tống Phong còn chưa kịp làm gì, Hắc Hùng đã rú lên một tiếng hung tợn đưa tay đấm vào ngực mấy cái, từ trong miệng vậy mà phun ra liên tục hơn chục đạo hắc nhận ầm ầm chém tới như muốn đem Tống Phong băm thành trăm mảnh.
Tống Phong liếc mắt nhìn những đạo hắc nhận này, ánh mắt lạnh lùng, bàn tay trong tay áo khẽ vẫy, lập tức hơn chục đạo kiếm ảnh từ trong hư không trước mặt hắn bay tới, tạo thành mấy tầng kiếm võng, khí thế kinh người đem toàn bộ hắc ảnh đón lấy.
Hắc Hùng nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên vẻ giật mình, nhưng ngay sau đó là sự phẫn nộ, lập tức thân ảnh lóe lên.
Đừng nhìn Hắc Hùng hình thể cường tráng lực lưỡng mà khinh thường.
Chỉ thấy nó lóe lên một cái, thân ảnh đã quỷ dị biến mất tại chỗ, mà khi xuất hiện trong chớp mắt đã ở phía trước mặt Tống Phong.
Nó rít gào một tiếng, vung nắm đấm mang theo tiếng xé gió đấm thẳng vào đầu Tống Phong.
“Soạt~”
Nắm đấm xuyên thẳng qua đầu Tống Phong rồi kình lực ầm ầm đấm thẳng vào vách đá phía sau tạo thành một động khẩu to lớn, toàn bộ không gian bị chấn động run rẩy.
Chỉ có điều thân ảnh của Tống Phong lúc này chẳng những không bị tổn thương mà còn dần dần mờ nhạt rồi biến mất.
Hắc Hùng một kích không thành, chợt nghe bên tai âm thanh ‘vù vù’, liền theo bản năng ngẩng đầu lên..