Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 149: Ông ta không cần, tôi cần




Editor: May

“Tôi thương lão Lộ, đại khái là bởi vì lão Lộ cũng không có bởi vì tôi không phải con gái ruột của ông mà vứt bỏ tôi, nhiều năm như thế, ông ấy từ bỏ cẩm y ngọc thực, nuôi dưỡng tôi.”

“Chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, đều là sinh mệnh duy nhất của nhau, lão Lộ là không thể thay thế, ba mẹ ruột cũng không thể.”

Sở Ngự Bắc an tĩnh nói chuyện với cô, đại khái là bởi vì anh trời sinh chính là một người người lãnh đạm, về tình thân, anh cũng không có cảm xúc quá lớn.

Có thể không chỉ thân tình, mà là bao gồm tất cả tình cảm.

Nhưng anh có thể rõ ràng cảm nhận được tình cảm của Tình Không và Lộ Viễn Kiều rất sâu đậm.

“Theo ý em.”

Tình Không rũ mắt, cọ cọ ở ngực Sở Ngự Bắc, “Tôi biết Lão Lộ là thương tôi, anh nói rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến ông sẽ từ bỏ tôi chứ?”

Vấn đề này, Sở Ngự Bắc tự nhiên không trả lời được, Tình Không cũng không nghĩ tới muốn đáp án.

Nhưng mà, cô lại nghe thấy giọng nói leng keng hữu lực của người đàn ông trả lời nói, “Ông ta không muốn, tôi muốn.”

Tình Không giật mình, hốc mắt lại bắt đầu ấm áp.

“Cám ơn anh, Sở Ngự Bắc.”

“Đối với tôi, không cần nói cảm ơn.”

Tay Tình Không ôm cổ anh lại chặt thêm một chút.

Sở Ngự Bắc là một người đàn ông rất dễ dàng khiến người tin phục, cao lớn vĩ ngạn, đỉnh thiên lập địa, gánh vác dân tộc, gánh vác dân chúng……

Đó đều là độ cao người thường đến ngước nhìn cũng nhìn không tới.

Anh là tình nhân trong mộng của tất cả phụ nữ.

Cái gọi là tình nhân trong mộng, đương nhiên chỉ thích hợp xuất hiện ở trong mộng.

Có đôi khi cô sẽ nghĩ, nếu anh chỉ là một người đàn ông bình thường, không có xuất thân cao như vậy, không có năng lực lớn như vậy, không có nhiều trách nhiệm như vậy, thật sự là tốt biết bao.

Nói như vậy, khoảng cách giữa bọn họ sẽ gần một ít, cô có thể nghĩa vô phản cố, không hề băn khoăn mà đi thích anh, thậm chí còn yêu anh……

Không giống như hiện tại, thân gần trong gang tấc, tâm xa tận thiên nhai.

Thật ra, cô rất muốn rất muốn hỏi một câu, “Sở Ngự Bắc, muốn tôi cả đời được không?”

Nhưng mà, cô không dám hỏi, cô không phải cô bé lọ lem, không phải là cô bé lọ lem ở trước mặt anh.

Sở Ngự Bắc vẫn luôn ôm cô, thật ra chân cô đã sớm không còn tê rần, chỉ là Sở Ngự Bắc không buông tay, cô lại tham lam ấm áp này, liền vẫn luôn để anh ôm.