Cận Tư Hàn: Từ khi gặp được hắn, tất cả mọi người biến thành tạm chấp nhận. Mà ta. Không muốn tạm chấp nhận.
An Chỉ Manh: Khi Đức Chúa Trời, ban cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô lại xem hắn là một tên tâm thần.
*****
Ban đêm vào mùa hạ, mang theo khối khí nóng oi bức khiến cho mọi người cảm thấykhó chịu.
Đường phố yên tỉnh, truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn.
"Phanh...Phanh"......
"Két...... Két”...... vô số tiếng thắng xe đánh vỡ sự yên tĩnh này.
Một cô gái đầu tóc xốc xếch bị đoàn xe vâyvào giữa, từ trong xe bước ra ra hơn mười người đàn ông áo đen.
Trực tiếp cưỡng ép cô gái nhét vào trong xe, xe chạy, đường phố một lần nữa trở nên yên tĩnh như lúc đầu.
Nửa giờ sau bên trong lâu đài.
“Tổng thống tiên sinh, người tới.”
“ Ừ”
Đối diện, là một người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon,hắc diệu thạch vậy rừng lượng chói mắt đen đồng, lóe lắm nhiên đích anh duệ khi, đang nhìn tựa như bình tĩnh, hai tròng mắt tựa như con hắc âu lước nhìn.
Dung nhan tuấn mỹ vô song, tựa như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ.
“Đồ vật giao ra đây.”
“Thứ gì?” An Chỉ Manh ngu dốt một vòng, cô từ đầu đến cuối không hiểu mình bị cả nước truy nã vì nguyên nhân gì.
Ba ngày qua, cô cực kỳ chật vật lẩn trốn, lolắng đề phòng.
Cận Tư Hàn tròng mắt đen lạnh lẽo nhìn cô chăm chăm, đột nhiên đứng dậy, hạ mình như quân vương nhìn cô bằng nửa con mắt, tròng mắt đen toát ra ngọn lửa.
Ánh mắt lạnh thấu xương xuyên thẳng vào đáy lòng sợ hãi của cô, sợ hắn sẽ kết án tử hình cho cô.Đáy lòng phát run.
“Tổng thống...... Tổng thống tiên sinh, ngài có thể hay không gợi ý một chút?”
“Ba ngày trước, ở hội coi mắt.” Cận Tư Hàn từ tính phát ra thanh âm lạnh băng.
Ba ngày trước, mình quả thật bởi vì lạc đường đánh bậy đánh bạ xông vào liều Tổng thống hội coi mắt. “Tổng thống tiên sinh, tôi biết tôi xông vào là không đúng, nhưng tôi thực sự đã không nhận được bấtcứ điều gì bên trong.” Lần đầu tiên cô nói chuyện chân thành như vậy.
Đôi mắt Cận Tì Hàn tản ra ánh sáng u lãnh.“Một người phụ nữ, nói dối là phải lấy sinh mạng làm giá cao.
Giọng hắn nhẹ nhàng, lại hết lần này tới lần khác để cho cô ở ban đêm nóng bức rùng mình.
“Tổng thống tiên sinh, tôi thật sự, thật sự không cầm bên trong bất kỳ thứ nào đồ.”
“Ý anh là, tôi đã phạm sai lầm!!!” cô cảm thấy một hơi khó thở một vài giây. Mạo hiểm tính mạng lần nữa, run rẩy hỏi: Nếu không, ngài cho thêm một gợi ý nữa.”
Bỗng nhiên, trong đầu nhớ tới mình lúc đi ra đụng phải một người đàn ông, dường như nhặt được một tờ giấy. “Cái đó...... tôi liền nhặt được một tờ giấy”......
“Giấy đâu?”
Đầu rũ thấp đến bụi bặm. “Nếu như...... nếu như tôi nói, tôi đã ném tờ giấy này, ngài có thể hay không có thể hay không”
“Giấy ném, ân.”
Thanh âm đạm mạc nồng nặc uy hiếp, An Chỉ Manh thật lâu tin tưởng nếu như tự mình nói đã ném đi, hẳn một giây kế tiếp mình sẽ bị bóp chết.
“A a...... không ném, không ném”...... nóng lòng đi về phía trước, bởi vì nóng lòng không chú ý cái chân dài của hắn. Lảo đảo một cái, cả người toàn bộ nghiêng về phía trước nhào tới.
Hai người thuận thế rớt ở trên ghế.
“A “......
Chờ cô lần nữa mở mắt ra, bị một màn trước mắt sợ ngây người.
Cô dám dùng trình tiết của mình thề, cô tuyệt đối tuyệt đối không phải cố ý.
Cận Tư Hàn cũng ngây người chốc lát, tròng mắt đen nhìn chăm chăm người ở trên người mình, đôi môi truyền tới cảm giác mềm mại.
An Chỉ Manh vừa định bò dậy, cùng hắn nóixin lỗi. Liền cảm giác một có lực mạnh ném mình quăng ra ngoài, té lăn trên đất, căm tức nhìn tên đầu sỏ đang ngồi an ổn ngồi ở trên ghế sa lon.
“Này, anh có hiểu hay không câu "thương hương tiếc ngọc" a!” Xoa xoa cái mông bị đau, rồi đứng lên.
Mới vừa rồi đáy mắt hắn hiện lên sự chê bai cô, cmn! Đây chính là nụ hôn đầu của cô a.