Mông lão hổ dễ sờ như vậy sao! Lần này, bị chết thảm rồi.
"Tổng Thống tiên sinh, có cần phải để Kha thiếu gia cách xa thành bảo không?"
Mắt đen trầm tư, thanh âm nhẹ nhàng."Tính toán rồi." Sau đó lại lần nữa ưu nhã ăn bữa trưa.
Quản gia không hiểu."Tổng Thống tiên sinh, không thích thì để cậu ấy đi là được rồi."
"Cô ấy sẽ thích." Thanh âm nhàn nhạt, quản gia nhất thời chưa phản ứng lại được.
Suy tư một hồi, mới phản ứng được.
An tiểu thư chắc chắn sẽ nhờ Kha thiếu gia mà vui lên.
Tổng Thống tiên sinh rõ ràng không tại, anh làm sao lại biết??
Cảm giác được túi điện thoại di động chấn động, ông móc ra xem, lại là điện thoại Kha thiếu gia, nhức đầu nhìn về phía Tổng Thống tiên sinh.
Cận Tư Hàn nhàn nhạt liếc một chút."Mang tới đây, tôi nghe."
"Vâng." Bất an đem điện thoại di động đặt trong tay anh, vị Kha thiếu gia này sẽ không bày trò gì đấy chứ.
Nhận điện thoại, anh cất giọng nhẹ nhàng."Nói."
"Cậu, đại sự không tốt rồi. Tỷ tỷ lão bà đang đau đớn nằm lăn lộn trên mặt đất, chị ấy... Cô ấy còn đổ máu nữa..." Thanh âm trong điện thoại mang theo tiếng khóc nức nở.
"Đông..." điện thoại di động trong nháy mắt rớt xuống đất.
Cận tư hàn nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp giất truyền dịch trên tay ra, mang giày vào, cấp tốc chạy đi.
Quản gia nhặt điện thoại di động lên, chạy chậm theo sát phía sau. An tiểu thư thật có khả năng giày vò người khác!
Tổng thống vừa khỏe lại một chut, lại bị chút chuyện này làm phiền. Mà Kha thiếu gia cũng thật là, có việc sao không gọi cho bác sĩ! Gọi điện cho ông làm gì!
Quản gia hoàn toàn quên mất, Kha thiếu gia dù thông minh đến đâu cũng chỉ là đứa trẻ tám tuổi.
Nhìn nhiều máu như vậy, coi là chuyện lớn, tự nhiên rất bối rối.
Lúc ông còn đang miên man suy nghĩ, đã thấy tổng thống tiên sinh vọt tới gara.
Vừa mới đi vào, vô số đèn flash từ bốn phương tám hướng truyền đến.
"Ngài là Tổng Thống tiên sinh sao?"
"Tổng Thống tiên sinh, ngài làm sao biến thành dạng này rồi hả? Nghe nói ngài bị bệnh nặng, nằm trên giường, đây là sự thực sao?"
"Tổng Thống tiên sinh, ngài có thể trả lời vấn đề của chúng tôi không?"
"Tổng Thống tiên sinh, Tổng Thống tiên sinh?"
Bảo vệ nhanh chóng giải tỏa đám kí giả, hộ tống Tổng thống lên xe.
Quản gia theo sát phía sau, ngồi trên ghế lái, nhanh chóng rời đi.
"Lái nhanh một chút."
"Tổng Thống tiên sinh, cái này đã là siêu tốc rồi."
"Mở nhanh nhất." Cô gái kia máu chảy không ngừng, tại sao có thể như vậy?
Anh vừa mới rời đi một ngày thôi, đợi cô ổn định lại nhất định sẽ giáo huấn cô một trận, để cô không thể không thương tiếc chính mình.
Quản gia bất đắc dĩ tăng tốc độ xe lên mức lớn nhất, tuy nhiên vẫn tuân thủ theo quy tắc an toàn giao thông của tiền tổng thống, không vượt quá 80 độ.
Cận Tư hàn phải là một tấm gương tốt. Thân là tổng thống, chính mình cũng không làm gương, sao có thể đi chỉ trích người khác.
Xe dừng lại chỗ đèn đỏ, chờ đợi đèn xanh.
Cận Tư Hàn bực bội thời gian đèn chuyển từ đỏ sang xanh trôi qua một cách chậm chạp, trực tiếp ra lệnh."Lái xe."
"Tổng Thống tiên sinh, đây là đèn đỏ?"
"Tôi nói lái." Hiện tại trong đầu anh chỉ có cảnh tượng cô với vũng máu không ngừng chảy.
Có phải cô rất đau, vì sao lại đổ máu? Những người giúp việc kia đều chết rồi sao? Sao lại không ai chăm sóc tốt cho cô?
Mắt đen âm trầm đáng sợ, quản gia cảm giác hô hấp đều trở nên khó khăn hẳn.
Ông nhìn Tổng thống đang nóng nảy bất an ngồi trên ghế sau qua kính chiếu hậu, không nói nhiều, trực tiếp cho xe vượt đèn đỏ.