An Chỉ Manh ngồi vững như Thái Sơn, hoàn toàn coi anh như không khí.
lúc này Quản gia bưng bữa sáng lên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Yên lặng đem đồ vật xuống, lẳng lặng đứng ở một bên.
Rất sợ chính mình trúng thương, nhanh chóng lui xuống.
nhà ăn lớn như vậy chỉ còn lại có hai người ngồi ngay ngắn đối diện, Cận Tư Hàn yên lặng cầm lấy dao nĩa, nhà ăn truyền đến tiếng dao nĩa.
Quản gia đi lên lần nữa, sau đó hơn nửa giờ.
Bưng Cua Đồng cho An tiểu thư, trông thấy tổng thống vẫn còn đó, giật nảy mình.
Mỗi lần tổng thống ăn bữa sáng thời gian sẽ không vượt quá mười lăm phút, đây là thói quen của anh trước sau như một cho đến nay. Theo anh mà nói, thời gian cũng là tiền, không thể vì bất kỳ chuyện gì lãng phí thời gian quý giá.
Run rẩy đem Cua Đồng thả xuống trước mặt cô, đuôi cá quả nhiên trông thấy mặt tổng thống trầm xuống.
Thảm rồi thảm rồi...
"Bưng xuống đi."
"Không cho phép." cô ngẩng đầu căm tức, nhanh chóng vươn tay qua bàn ăn.
thân thể anh cao lớn trực tiếp tiến nhanh vào, đi đến bên cạnh cô, không nói hai lời đoạt lấy thức ăn của cô.
"Loảng xoảng..." món ăn Cua Đồng hết thảy ném trên mặt đất.
An Chỉ Manh nổi giận, cô trực tiếp đứng dậy căm tức nhìn. Cô phát hiện thân quá thấp bị thiệt thòi, liền trừng mắt ngưỡng mộ người khác.
Hai ba lần leo lên cái ghế bên cạnh, lúc này mới có thể từ trên cao nhìn xuống anh."Cận Tư Hàn, tôi muốn ăn Cua Đồng."
"Không cho phép."
"anh dựa vào cái gì không cho phép."
"Chỉ bằng thứ cô ăn chính là tôi dùng tiền mua." Gương mặt anh tuấn khó chịu quay đầu.
Người hầu bưng con cua đứng ở một bên, không biết nên đi lên hay là nên lui xuống.
An Chỉ Manh mắt sắc leo xuống ghế, phóng tới.
Cô nhanh, anh càng nhanh.
Vọt tới bên người hầu, vừa vươn tay, đã nhìn thấy một bàn tay khác tùy ý vỗ.
Loảng xoảng..." lại một lần nữa rơi khắp nơi.
Nhìn con cua trên đất, cô đau lòng không thôi.
Ngồi xổm người xuống, vươn tay nhặt lên thiếu chút nữa so với cánh tay mình vẫn còn con cua.
Đuôi mắt đều không liếc anh một chút, trực tiếp nhìn quản gia một bên."Chú quản gia, cho cháu một bình nước nóng."
"Được rồi." Quản gia nhanh chóng bưng tới một bình nước nóng.
Nhặt lên một con Cua khác, trực tiếp mở nắp nước ấm, rửa sạch con cua đứng lên. Cảm giác rửa sạch, cầm nước tương bên cạnh, trực tiếp ngồi trên ghế dựa, chuẩn bị bắt đầu ăn.
Bóc vỏ, chấm tương. Bỏ ở trong miệng, đắc ý cắn một miếng, lại cắn hư không.
Nhìn hai tay rỗng tuếch, căm tức nhìn kẻ cầm đầu bên cạnh." đến cùng anh muốn thế nào?"
"Không cho phép ăn." khuôn mặt anh bình tĩnh, ngữ khí nghiêm khắc.
Khuôn mặt nhỏ quật cường nhìn anh."anh không muốn, tôi nhặt lên ăn mắc gì đến anh."
"Không cho phép, cũng là không cho phép." Cận Tư Hàn trực tiếp cầm tất cả hải sản bên người cô, không nói một lời ngồi tại chủ vị.
bên trong ánh mắt quản gia và An Chỉ Manh khác nhau, chỉ thấy ngón tay anh thon dài, từ từ bóc vỏ, đem tất cả hải sản từ từ tiêu diệt.
Quản gia bị dọa đến mặt không còn chút máu."Tổng Thống tiên sinh, không thể..."
"Im miệng." Thờ ơ đảo qua, quản gia lo lắng nhìn anh.
ánh mắt trách cứ nhìn về phía An Chỉ Manh, yêu An tiểu thư sao giày vò như thế.
lúc sáng sớm ăn hải sản không tốt, cho nên Tổng Thống tiên sinh mới không cho cô ăn, có thể cô càng muốn chống lại.
Nhìn thấy tổng thống từng chút ăn hết cua, ông hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.