Tổng Thống tiên sinh, cuối cùng thông suốt, ưa thích một người rồi.
Chỉ là, cho tới bây giờ Tổng Thống tiên sinh đã quen ra lệnh, làm sao hiểu được cách che chở một thiếu nữ.
An tiểu thư, nhỏ như vậy. Chính là tùy hứng làm bậy, tuổi ngây thơ vô tri.
đường tương lai của hai người này, khẳng định sẽ trở nên gập ghềnh.
Lại một đêm, hai người không ngủ.
An Chỉ Manh ngồi ở trong phòng, nhìn ngoài cửa sổ đen như mực, hai mắt ngây ra.
Vào năm cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, cô không hiểu ý Thiên đường bên trong miệng bà ngoại, cô không ngừng khóc rống muốn mẹ.
Bà ngoại, rất nghiêm túc nói cho mình. Khóc, cũng khóc không đến với cha mẹ, cháu khóc đến chết rồi, cũng là một dạng kết quả.
một ngày này, cô khóc ròng rã một đêm, khóc tê tâm liệt phế, khóc khàn cả giọng.
Từ đó về sau, nước mắt giống như chảy hết rồi.
Cô đang nhớ cha mẹ, cũng sẽ không khóc. cho đến khi trưởng thành, cô đã hiểu, ý tứ Thiên đường.
Vốn cho rằng đời này sẽ không khóc, không nghĩ tới lại khóc lần nữa rồi.
Yên lặng lau nước mắt, đi chân đất đứng bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn chấm nhỏ trên trời.
Vừa cười vừa nói: "Cha, mẹ, để cho các ngươi lo lắng, từ hôm nay trở đi, con sẽ không ngược đãi chính mình nữa."
nụ cười tái nhợt gượng ép làm đau lòng người.
cho tới bây giờ cô cũng không phải là người mềm yếu, cho tới bây giờ cô cũng không phải là người gặp phải việc vẫn khóc đến chết.
Nếu đã xảy ra, không cách nào thay đổi. cô liền thay đổi chính mình, từ nhỏ không dựa vào ai, chỉ dựa vào chính mình.
Còn muốn đối mặt các loại thân thích ngọt ngào bẫy rập, tâm cô như pha lê đã sớm chết rồi.
Nhìn mặt trời ngoài cửa sổ mới lên ở hướng đông, ánh sáng mỹ lệ đầu tiên từ cửa sổ chiếu vào gian phòng.
Cô giơ lên nụ cười sáng chói ngọt ngào, một ngày mới bắt đầu, việc trước kia coi như bị chó cắn rồi.
Cô cũng không thể vì bị chó cắn một miếng, liền muốn chết muốn sống.
sáu giờ sáng, mở cửa phòng.
Đi xuống thang lầu."Chú quản gia, bữa sáng xong chưa?"
Quản gia trợn mắt há hốc mồm nhìn sắc mặt cô tiều tụy, nhưng nụ cười sáng rỡ.
Đây là lần đầu tiên sau nửa tháng cô tới nơi này phá lệ dậy sớm như thế, hôm qua cô còn nhốt mình một ngày không ăn không uống, ông còn tưởng rằng cô muốn tìm cái chết chống lại nữa!
Không nhìn ánh mắt quản gia kinh ngạc, chủ động ngồi vào bàn cơm."Chú quản gia, buổi sáng hôm nay ăn cái gì?"
Quản gia từ bên trong kinh ngạc kịp phản ứng."An tiểu thư, cô muốn ăn cái gì? Chỉ cần cô đồng ý chờ, đều có thể có."
"A! Vậy thì cho cháu phần cháo thịt nạc ấm áp dạ dày trước đã, cho cháu mấy phần lớn hải sản tươi. cháu còn muốn bò bít tết và canh." Dù sao không phải mình xuất tiền, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.
"A! Tốt, tốt." Mắt nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi rồi.
mười phút đồng hồ tiếp theo, Tổng Thống tiên sinh muốn xuống lầu, hai người này gặp mặt sẽ không đánh nhau đi!
Mang tâm tình bất an, nhanh chóng phân phó sau bếp, lại chạy trở về.
Vừa vặn gặp tổng thống đi tới nhà ăn, nội tâm không ngừng cầu nguyện, tuyệt đối đừng đánh nhau!
Cận Tư Hàn đi vào nhà ăn, khoảnh khắc trông thấy An Chỉ Manh, ánh mắt có chút chấn kinh.
dùng ánh mắt tinh tế đánh giá cô một phen, thấy cô ngoại trừ sắc mặt tiều tụy, ánh mắt lại khôi phục vẻ long lanh ngày xưa.
Đáy lòng, thở dài một hơi.
An Chỉ Manh liếc anh một chút, coi như anh không tồn tại.
Người hầu vừa bưng lên cháo thịt nạc, cô lẳng lặng ăn bữa sáng của mình, đuôi mắt đều không mảy may liếc anh một chút.
Cận Tư Hàn cầm lấy tờ báo, nhàn nhạt liếc cô một chút."Hôm nay thật sớm."