Chứ không phải như bây giờ, cô hận! Cô hận người đàn ông bá đạo ngay trước mặt, vô cùng hận anh.
Hận ý tràn ngập khiến cô quyết tâm. Khẽ mở môi đỏ, hàm răng trắng như tuyết hung hăng cắn lấy bờ vai của anh.
Cận Tư Hàn nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một chút, nụ hôn càng thêm nóng rực mang theo ý muốn trừng phạt mạnh mẽ.
An Chỉ Manh gắt gao cắn bả vai anh, giữa răng môi còn cảm giác được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Trong máu tươi còn chứa cả ý hận thù, cứ thế ngấm dần, khắc sâu vaò trong thân thể. Cảm nhận được nụ hôn nóng rực của anh đang khiên toàn thân cô nóng lên, máu tươi lại càng loang ra mạnh mẽ trong khoang miệng.
Máu tươi chảy dọc xuống cần cổ trắng ngần, màu đỏ trắng xinh đẹp liễm diễm.
Cận Tư Hàn hô hấp cứng lại, bàn tay che lại phần trên của cô, chỉ cần nhẹ cử động, hai người lập tức không còn mảnh vải che thân.
An Chỉ Manh run rẩy một cái, đưa tay giữ chặt bàn tay kia.
Ngón tay găm sâu vào lòng bàn tay anh, thanh âm mang theo ý giận ngút trời."Cận Tư Hàn, anh muốn tôi hận anh cả một đời sao?"
An him lặng một hồi, mắt đen thâm thúy lạnh lùng âm hiểm nhìn cô.
Thấy đôi mắt cô hiện lên tia lãnh đạm, tâm liền như tê liệt đau đau nhức nhức.
Bỗng nhiên anh thả tay cô ra, ngồi xuống bên cạnh cô, lạnh lẽo nhìn cô."Cô hận tôi như vậy?"
"Đúng! Tôi hận anh, hận anh chưa hỏi sự đồng ý của tôi đã định đoạt tôi là vị hôn thê của anh. Tôi hận anh chưa hỏi sự đồng ý của tôi đã đối xử thô bạo với tôi. Anh làm vậy so với cưỡng gian, không có gì khác nhau." Cô gào thét.
Kéo tấm chăn bên cạnh, trùm lên thân mình, cảnh giác nhìn anh.
"Tốt, cô đừng hối hận!" Anh đứng dậy, đi ra bên ngoài.
"Phanh..."
Nhìn cửa phòng đóng chặt, cả người An Chỉ Manh trong nháy mắt mềm nhũn ra.
Cô ôm lấy hai chân, cắn chặt môi, cố ngăn mình khóc thành tiếng.
Huyết dịch theo khóe môi chảy vào bên trong miệng.
Đôi vai nhỏ gầy guộc khẽ run run.
Cô cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tại nơi nóng đến 40 độ này, cô lại lạnh đến tận xương tủy.
Người đàn ông này chính là một tên ác ma, tùy thời có thể gặm nhấm bạn đến cốt tủy cũng không chừa lại.
Nghiến chặt răng, cô thề, cô nhất định phải chạy đi!
Cô phải thoát khỏi nơi của người đàn ông ác quỷ này.
Một đêm này, An Chỉ Manh không ngủ, cô lên mạng tìm kiếm cách chạy thoát.
Cận Tư Hàn cũng một đêm không ngủ, nghĩ đến cô ngay trước mặt mình thể hiện ý hận nồng đậm, anh liền vô cùng hối hận hành vi không nên do quá xúc động mà mình gây ra.
Nghĩ đến cô hận mình như vậy, muốn trốn khỏi mình như vậy.
Mắt đen tản ra ngoan ý, cứ coi như để cô hận anh cả đời, anh nhất định phải giữ cô bên mình.
Hai người mất ngủ đến hừng đông.
Hôm sau, sáu giờ rưỡi Cận Tư Hàn đúng giờ đứng dậy rửa mặt, đi xuống dưới lầu.
Quản gia nhìn trúng tâm tư tổng thống, thở mạnh cũng không dám.
Ông khom người, kêu người hầu an tĩnh dọn xong bữa sáng, sau đó đứng một bên.
Lại không dám hỏi, An tiểu thư có khỏe không!
Bầu không khí trong đại sảnh quá mức chèn ép khiến cho người ta cảm thấy hô hấp khó khăn, mỗi giây mỗi phút đợi đại tổng thống đều khiến người ta ngộp thở.
Quả thực là thời gian trôi qua chậm chạp vô cùng, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, cũng không dám đưa tay lau đi.
Chỉ sợ một động tác nhỏ chạm tới tổng thống đang không cao hứng sẽ phải trả giá nặng nề.
Một đám người kinh hồn đứng một bên, thẳng đến lúc anh ăn xong bữa sáng. Rõ ràng chỉ có mười phút đồng hồ, anh lại cảm giác như vừa trôi qua một thế kỉ.