Cô biểu thị chính mình thật vô cùng nhàm chán, thật không có quan tâm anh.
Anh ngưng mày nhìn về phía máy tính, phân tâm trả lời: "Bẩn."
Bẩn? Suy nghĩ một hồi, cô mới có thể lý giải, anh ghét thức ăn hộp, đũa bẩn xài duy nhất một lần...
bời vì mình mang bệnh thích sạch sẽ, sẽ không ăn bữa trưa!!! Cô rất muốn nổi giận! Đây là có phần không thương tiếc thân thể mình!
Duỗi tay nhỏ ra bộp một tiếng, khép lại máy tính của anh.
Lòng đầy căm phẫn nói: "anh biết rõ mỗi ngày anh không ăn bữa trưa, đối với thân thể rất không tốt. anh còn trẻ như vậy có thể gánh vác được, chờ khi anh già rồi, anh bị ung thư bao tử, anh biết không?"
gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Cận Tư Hàn, hơi tan ra.
Nghe bên tai người phụ nữ lải nhải, lần đầu tiên không phải cảm giác rất bực bội, ngược lại có cảm giác thật ấm áp. "Ừ"
"Ừm cái rắm! còn biết ừm! Tôi nói chuyện, anh nghe được không, về sau không cho phép không ăn bữa trưa." Cô má phấn đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ phình lên, môi đỏ mọng dưới ánh nắng khúc xạ ánh sáng mê người.
Mắt đen nhiễm lên ý cười."hiện tại cô quan tâm tôi sao?"
"Cái rắm! Mới không phải, tôi... Tôi là sợ anh chết đói, anh lại không có hậu duệ, người nào sẽ quản lý Nước R!" Đúng, chính là như vậy.
Thân là một thành viên Nước R, cô không thể không thừa nhận Nước R do anh quản lý, phồn vinh hưng thịnh, nước giàu Dân mạnh.
"Mỗi ngày cô chuẩn bị cơm trưa cho tôi!" Cận Tư Hàn đại nhân biểu thị, anh vui sướng quyết định rồi.
"Vì cái gì!"
Môi mỏng hơi hơi giương lên, tâm tình rất tốt nói ra: "Bởi vì Nước R không thể không có tôi!"
"anh chơi xấu!"
"Ừm hừ, đây chính là cô nói Nước R không thể không có tôi, tôi còn chưa có con nối dõi. Hoặc là, mỗi ngày cô làm bữa trưa cho tôi, hoặc là cho tôi đứa con nối dõi. Thế này không sợ tôi bị ung thư bao tử rồi." Nghe được cô quan tâm mình, biểu thị tâm tình của anh rất tốt. Tâm tình tốt, tự nhiên muốn đùa cô.
Thấy cô cầu khẩn, cười khẽ."Yên tâm! Không cần cô làm, quản gia sẽ làm tốt, cô xách đến giúp tôi là tốt." Mắt đen nhìn thấy ngón tay cô trắng noãn như ngọc, anh cũng không đành lòng cô vì mình rửa tay làm canh.
Người phụ nữ, nên được người đàn ông che chở tỉ mỉ, nên vĩnh viễn ngây thơ được người sủng, không buồn không lo.
"A!" Đã bị anh giải quyết dứt khoát, còn có thể như thế nào!
Dù sao không cần tự mình làm, chỉ mang theo, giống như việc cũng không lớn.
Thấy cô tâm tình không tốt, tổng thống đại nhân tâm tình rất tốt, vươn tay sờ lên đầu cô. "cô muốn mua y phục không?"
"Không muốn!"
"Vậy cô muốn đồ trang sức không?"
"Không muốn!"
"túi xách thì sao?"
"Không nghĩ, không muốn!" hiện tại cô không muốn anh đối với mình tốt hơn một chút, tình nguyện anh đối đãi ác liệt với mình, nếu không sẽ để mình suy nghĩ nhiều.
Cưng chiều nhìn cô, nhìn đến cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hoá dịch vụ phía trước. Ra lệnh: "Đem xe đỗ vào bãi xe tầng hầm."
"Được rồi, Tổng Thống tiên sinh."
An Chỉ Manh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía anh."anh cần phải mua đồ gì?"
"tôi không cần, cô cần." Giọng nói nhàn nhạt.
"Tôi không cần, trở về, trở về!" Nhìn lấy khóe môi anh nhàn nhạt cưng chiều, cô cảm giác nhịp tim mình đập lại bắt đầu gia tăng tốc độ.
Càng ngày càng không cách nào khống chế, cô nhất định phải trước khi mình luân hãm trong đó, chạy đi.
"cô cần, ngoan, khi khác tùy hứng." Vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, lúc này xe vừa vặn ngừng lại.
Tài xế mở cửa xe cho hai người, Cận Tư Hàn nửa ôm eo của cô đi vào cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hoá dịch vụ. "Những thứ này, cô thích gì. Đều có thể tùy tiện lấy. Muốn bao nhiêu, lấy bấy nhiêu."
"Tôi không cần, anh không nghe thấy tôi nói chuyện sao!" Cô không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn bị anh mang đi theo