Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 57: Chạy trốn, vĩnh viễn không thôi




"Có thể cái gì?" thấy cô nửa giờ không có trở về, tâm thần anh luôn luôn có chút mất tập trung.

Tìm tới nhà vệ sinh nữ, chỉ thấy cô đối diện tấm gương nói một mình.

sau khi cô nhìn tấm gương thấy đột nhiên có thêm một dáng người cao lớn tuấn mỹ, sợ tới mức lảo đảo một cái. Cảm giác bên hông bị cánh tay dài ôm chặt lấy, chờ khi cô lại mở mắt ra, đã ngã xuống bộ ngực của anh.

Bên tai vang lên lời các cô vừa nói, gương mặt không bị khống chế như thiêu như đốt đứng lên.

Cận Tư Hàn nghi hoặc nhìn gò má cô đỏ không bình thường, ngữ khí mang theo quan tâm."cô phát sốt sao?"

"Không có." Gò má càng thêm đỏ rồi.

"cô không thoải mái rồi hả?" Mắt đen chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cô, chỉ cần cô nói nửa chữ không thoải mái, lập tức anh đưa cô qua bệnh viện.

Bị anh nhìn chằm chằm, gương mặt tuấn mỹ, mày kiếm hơi nhíu.

Một cái động tác đơn giản, thế mà để cho cô mặt đỏ tim đập."Không có... Không có..."

"Không có không thoải mái, làm sao lại đỏ mặt?" với cô bất luận việc gì là việc nhỏ, với anh nơi này đều là đại sự.

Thấy anh không hỏi rõ ràng không chịu bỏ qua, An Chỉ Manh có chút giận rồi.

Dùng sức đẩy anh ra, bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy. khẳng định anh cố ý, biết mình thích anh, bởi vì anh mà mặt đỏ tim đập, anh mới cố ý hỏi như vậy, làm mình xấu hổ.

Cận Tư Hàn nhìn lấy bóng lưng cô biến mất, có thể cảm giác rõ ràng được cô không cao hứng.

Anh quan tâm cô, sai rồi sao?

Ngẫm lại gần đây cô luôn luôn động một chút lại đỏ mặt phát nóng, vẫn là rất không yên lòng.

Cầm lấy điện thoại cho Liễu Tống Húc.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói cà lơ phất phơ. "này, Tổng Thống tiên sinh ngài có gì muốn làm!"

Giọng anh rất nghiêm túc hỏi: "Người phụ nữ, động một chút lại đỏ mặt phát nóng, có phải thân thể xảy ra vấn đề rồi hay không?"

"anh có thể nói cụ thể một chút không? lúc nào thì cô ta đỏ mặt phát nóng."

"Ngay vừa rồi, còn chưa được nửa giờ."

"anh có thể nói cụ thể một chút, dưới tình huống nào cô ta mới có thể mặt đỏ phát nóng không?"

Cận Tư Hàn suy nghĩ một hồi, mới nói vô cùng nghiêm túc: " mỗi lần tôi tiếp xúc thân thể cô ta, tới gần cô ta, cô ta liền như vậy." Vừa nói như vậy, anh mới phát hiện, mỗi lần cô đỏ mặt phát nóng đều là bời vì mình, ngữ khí mang theo một tia tự trách. "do tôi có bệnh truyền nhiễm sao?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khoa trương."Ha ha ha ha... Ha ha ha ha..."

giọng nói Cận Tư Hàn lạnh vào xương tủy. "anh cười thêm tiếng nửa, thử một chút."

Bên kia điện thoại im bặt tiếng cười."Khục khục... Đầu tiên, anh không có bệnh truyền nhiễm."

"Vậy là cô ta có bệnh sao?" Giọng anh mang theo vẻ lo lắng.

"Khục khục... Anh cũng không có bệnh, các ngươi đều không bệnh. Nếu quả thật nói có bệnh, đó cũng là hormone phát nhiệt chứng."

Cận Tư Hàn cúp điện thoại, còn có thể cảm nhận được bên kia tận lực ẩn nhẫn tiếng cười.

Hormone phát nhiệt chứng! Gương mặt anh tuấn lần đầu tiên xấu hổ!

Thu lại thần sắc khó xử, đôi chân dài nện bước nghiêm chỉnh đi trở về văn phòng.

Trở lại văn phòng thấy cô ngồi ở đó cúi đầu cố ý đưa lưng về phía mình ăn đồ ăn vặt, anh ngồi trở lại trước bàn làm việc xử lý chính vụ.

đầu An Chỉ Manh nhanh chóng vận chuyển, nên thế nào mới có thể để cho anh thả mình đi.

Cầm điện thoại di động lên Bách Khoa, nên làm thế nào để cho một người đàn ông thả mình đi.

Tìm ra một đống lớn, giống như đều nói chỉ có để cho anh chán ghét mình mới có thể thả mình đi, hoặc là để cho anh di tình biệt luyến.

"Chán ghét?? Di tình biệt luyến??" Đôi mắt sáng hơi hơi chuyển động, nghĩ đến người phụ nữ giữ ở ngoài cửa, chính mình cũng đến không được cửa lớn tòa thành, làm sao thả các cô tiến đến đâu?

Ngón tay linh hoạt đánh chữ, tìm kiếm.

Bỗng nhiên nhìn thấy một tin tức, trong nháy mắt sáng lên."Đúng a! Làm tụ hội. Như vậy, các cô đều có thể tiến vào rồi hả?"