"Chạy trốn tới đâu đây?" Cận Tư Hàn trầm mặt, ngồi bên cạnh cô. Mắt đen nguy hiểm nhìn cô chằm chằm."Nói, chuẩn bị chạy trốn tới đâu đây." Chính mình đối với cô dễ dàng tha thứ đủ kiểu, chẳng lẽ cô không cảm giác thấy sao?
Cô ngồi lui về sau, cảm giác cổ lạnh lẽo."Ha ha... Không, không có... Tôi nói là..."
"Ừm, nói cái gì?"
"Nói..." Nói cái gì a! nghĩ nhanh lên, nghĩ nhanh lên, bỗng nhiên đầu óc thoáng qua."Tôi nói là chạy trốn tới nơi anh đó."
Thấy sắc mặt anh vốn sa sầm tốt hơn một chút, tán thưởng sự cơ trí của mình.
"Ừm!" Bưng bát cháo bên cạnh lên, thuận tay cầm cái muỗng, tự nhiên đưa tới bên miệng của cô."Há mồm."
"Ách... Vẫn là để tự tôi đi!" Nhanh chóng đoạt cái bát, hai ba lần liền uống xong rồi.
Cô sợ! Sợ anh giống giữa trưa lại miệng đối miệng đút cho mình ăn, nghĩ đến mặt liền đỏ bừng một mảnh.
Cận Tư Hàn nghi hoặc nhìn gò má cô đỏ bừng, nghiêm túc hỏi: " mặt cô làm sao đỏ lên, lại phát sốt sao?"
Anh hỏi một chút, mặt cô càng đỏ thêm mấy phần."Nóng, nóng..." Nhanh chóng cầm chén đưa cho anh."Tôi đã ăn xong, anh có thể đi được chưa!"
"cô không thích tôi giúp cô sao?" Mắt đen trầm xuống.
"Ách... Ngài chính vụ bận rộn, khẳng định không có thời gian bồi tôi."
"Tôi không vội." Hôm nay anh đem tất cả công việc đều giao cho người khác, dự định theo cô một ngày.
Nghĩ đến để cô ở tại bệnh viện, anh làm sao cũng không thể chuyên tâm làm việc.
"Ách..." Tổng Thống tiên sinh lạnh lùng, thế mà bắt đầu lộ vẻ ôn nhu, cô có chút không hiểu thấu.
Biết nói không xoay chuyển được anh, dứt khoát chơi điện thoại di động xem truyền hình.
Vừa nằm xuống, nhìn truyền hình một hồi, điện thoại di động liền bị người cướp đi rồi. Nhìn lấy kẻ cầm đầu, tức giận bất bình."Tôi xem truyền hình, cũng cản trở anh rồi hả?"
"Không cho phép nằm xem truyền hình, ngồi lên." mặt hắc trầm, mắt đen không vui nhìn cô.
"Tôi không xem, đưa điện thoại di động cho tôi. bà nội tôi cũng chưa quản tôi, anh quản quá nhiều rồi." lời nói kiêu ngạo mang theo nhàn nhạt cô đơn.
mắt Cận Tư Hàn nhanh chóng hiện lên đau lòng, giọng không tự chủ nhu xuống. thân thể cao lớn ngồi bên cạnh cô, vươn tay kéo cô lên.
giọng từ tính ôn nhu say lòng người."Về sau, tôi quản cô."
nhịp tim An Chỉ Manh đập lỡ một nhịp, ngước nhìn ánh mắt đen dị thường nghiêm túc. tâm không khỏi hoảng sợ đứng lên, nhanh chóng ngồi xuống thoát khỏi anh càng ngày càng mất khống chế ôm ấp.
"Tôi ngồi dậy, có thể trả điện thoại di động cho tôi đi!" Vươn tay, lông mày hơi nhíu.
Anh vừa đem điện thoại di động thả trên tay cô, cô nhanh chóng thu tay lại, thả cái Zombie phiến, âm thanh thả đặc biệt lớn che giấu nội tâm mình không bình tĩnh.
Vừa nhìn điện thoại di động lại bị người đoạt đi, nhìn về phía kẻ cầm đầu."Tổng Thống tiên sinh, ngài lại có chuyện gì?"
"Không thể nhìn quá gần." Cầm điện thoại di động đặt ở cuối giường dùng giá đỡ cố định.
Nhìn lấy truyền hình ở phía xa giường, cô muốn khóc."Tôi nhìn không thấy chữ." Tiếng Anh là một môn mà cô yếu kém, vẫn luôn cản trở.
Coi như sắp tốt nghiệp đại học, rất nhiều từ tiếng Anh lạ, cô vẫn không hiểu.
Cận Tư Hàn không chút nghĩ ngợi trả lời."Tôi giúp cô phiên dịch."
"Không cần." xem truyền hình còn đòi người phiên dịch, chẳng phải là khó chịu chết."Tôi vẫn nên xem đài trong nước đi!" Coi như cô không may.
trên mặt anh lạnh lùng lộ ra không vui."xem cái này."
Thấy anh lại muốn tức giận, cô chỉ có thể thỏa hiệp.
Đến trưa, gian phòng truyền ra lời nói của Tổng Thống tiên sinh từ tính không hiểu thấu, cùng tiếng truyền hình.