Nếu không thay đổi được cái nhìn cùng thái độ của bọn họ, vậy thì thay đổi mình. Để cho mình càng ngày càng ưu tú, dùng thực lực mình mà nói chuyện, tới chặn lại bọn họ.
Người đi trên đường nhìn các cô sau đó lặng lẽ nói chuyện, cô cho là tình huống lần này cùng quá khứ giống nhau, không có để ý. Nhưng trên thực tế không giống nhau, lần này các cô nói càng thêm quá đáng.
Các cô quá trắng trợn, mà có vài người ngay trước mặt các cô đang không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ, một ít thanh âm không lớn truyền đến trong lỗ tai các cô.
Giảm thấp xuống thanh âm hình như là có chút sợ bị các cô nghe được, thật giống như lại là cố ý nói cho cô nghe.
"Nhạ, người đang cười nói vui vẻ kia chính là An Chỉ Manh, cái nhà đó đặc biệt có tiền nhưng là người không có quyên tiền."
Một thanh âm chói tai mang chút giễu cợt, Nhu Nhu nhạy cảm nghe được một ánh mắt quét tới thấy một nữ sinh trang điểm đậm coi thường nhìn các cô.
Bị ánh mắt Nhu Nhu hung tợn đảo qua, cô có chút sợ hãi rụt cái đầu. Có thể là cảm thấy mình có chút kinh sợ, lại vội vàng đứng thẳng người.
"À, chính là cô? Cái người phụ nữ ở trên ti vi cố làm ra vẻ." Một thanh âm khác không sợ chết phụ họa nói: "Thế nào? chuyện động đất này cô cũng không quyên tiền? Không phải thật có tiền sao?"
"Cậu không biết, người giống như các cô có tiền, chính là giả bộ một chút, thật đến lúc muốn cho các cô cầm tiền ra, một người so với một người hẹp hòi." Sau khi nói xong mấy người ha ha giống như đang giễu cợt.
An Chỉ Manh có nghe thấy, chẳng qua là an tĩnh đi đường, nhưng nụ cười trên mặt không thấy.
từ trước đến giờ tính khí Nhu Nhu sôi động nghe được, trong nháy mắt lửa bùng cháy. Rõ ràng cách đường rất xa, Nhu Nhu không thuận theo không buông tha chạy tới cùng các cô cãi vã, "Các cô nói cái gì vậy?"
Vừa nói vừa co cẳng hướng chỗ các cô xông tới, bị lý trí An Chỉ Manh níu lại: " Nhu Nhu, không nên đi."
"Tại sao? Các cô nói cậu như vậy." Nhu Nhu không phục, nếu không phải tiến lên lý luận.
Đi học, người đi trên đường đã rất nhiều, mỗi một người đều giống như đang cười nhạo các cô, chờ đợi các cô lại làm ra chuyện gì, tới làm đề tài câu chuyện.
"Không quan trọng." thanh âm An Chỉ Manh ôn nhu nói, dáng vẻ sao cũng được.
"Manh Manh, cậu thật không ngại sao?" Nhu Nhu tỉnh táo nhìn An Chỉ Manh, nhìn cô không có một điểm tức giận dáng vẻ có chút kỳ quái.
Tiến lên ôm lấy Nhu Nhu vỗ lưng của cô nói: "Thật, tớ thật không ngại, cho nên cậu cũng không nên bởi vì chuyện này tức giận."
"Nhưng là..." Nhu Nhu còn cười nói gì.
"Không có gì, ở trường học tất cả mọi người đều đang chỉ trích tớ, coi như cậu tiến lên cùng các cô lý luận, các cô cũng sẽ không nghe." An Chỉ Manh cắt đứt lời Nhu Nhu, mặt đầy bình tĩnh nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
" tại sao cậu không giải thích? rõ ràng cậu cũng quyên tiền, nhưng người khác không biết bây giờ đang chỉ trích cậu. Cậu bị người oan uổng, chẳng lẽ cũng không tức giận sao?" Nhu Nhu không hiểu hỏi.
"Cậu cũng nói, là bởi vì bọn họ không biết. Nếu bọn họ không biết, tớ cần gì phải trách bọn họ chứ?" giọng An Chỉ Manh nhàn nhạt nói ra những lời này.
" tại sao cậu không nói cho bọn họ, cậu có quyên tiền?"