"Em dĩ nhiên vui vẻ, nhìn những người đó mất đi sinh mạng, mất đi người thân, mất đi tất cả, trở nên không lành lặn." Lời nói càng ngày càng trầm thấp, có chút mất mác cúi đầu xuống, " Cuộc sống em so với bọn họ quá mức an nhàn, em không biết làm thế nào, em không đành lòng nhìn bọn họ khó chịu, em hy vọng bọn họ thật tốt."
"Nha đầu, anh biết, anh hiểu."
Cận Tư Hàn sờ đầu cô, "Anh sẽ luôn cố gắng, để cho quốc gia chúng ta trở nên cường thịnh, để cho tất cả mọi người đều biết chúng ta không phải dễ trêu, anh muốn cho nó lớn lên đến có thể bảo vệ mọi người, phấn đấu cả đời!"
Hốc mắt An Chỉ Manh lập tức đỏ, người đàn ông này, dáng vẻ cuồng ngạo như vậy!
Cận Tư Hàn, em vui vẻ là anh!
Thích nổ!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn là Nhu Nhu.
Nhận được điện thoại Nhu Nhu, An Chỉ Manh đẩy Cận Tư Hàn đi, đến mới phát hiện Bùi Á Hạo cũng ở đây.
Hai người Cận Tư Hàn cùng Bùi Á Hạo thần giao cách cảm đi tới trong phòng, để cho hai người có một không gian đơn độc nói chuyện.
" Nhu Nhu?"
Bờ sông chỉ có Nhu Nhu. Người mặc áo đầm, vóc người nóng bỏng, trang điểm thanh xuân.
"Manh Manh, tớ không vui."
"Ừ? Thế nào?"
An Chỉ Manh không hiểu hỏi.
" Là tớ không tốt sao? Tại sao anh chính là không thích tớ?"
Nhu Nhu chân trần đi trên bờ sông, đá cuội mài lòng bàn chân xinh xắn mượt mà của cô, An Chỉ Manh ngồi ở trên bờ sông, nhìn cô.
Cô khom người nhặt lên một viên đá cuội trắng noãn, nhẹ khẽ cười.
Xoay người dùng hết tất cả khí lực, giống như cho hả giận ném đá cuội vào sông, nước sông boong kích thích nước, đẩy ra tầng tầng rung động.
" Bùi Á Hạo, bà không hối hận thích anh."
Cô từng chữ từng câu, cắn chữ rất nặng, giống như cùng người nọ có thâm cừu đại hận.
An Chỉ Manh ngồi ở cách đó không xa, vẻ mặt miễn cưỡng bình tĩnh nhìn mặt sông, sờ sống mũi.
Bên trong nhà, Bùi Á Hạo từ một bên đi tới, trong tay bưng một ly cà phê, trong miệng ngậm một điếu thuốc. Ngồi vào trên ghế sa lon vểnh chân lên.
Hai người yên lặng hồi lâu, Cận Tư Hàn lãnh đạm nói: "Cám ơn cậu chăm sóc cô, sau này, do tôi tới chăm sóc." Lời lãnh đạm nói mang ngang ngược tuyệt đối.
Bùi Á Hạo im lặng nhìn anh, khóe miệng nâng lên nụ cười châm chọc nhàn nhạt."Tổng thống tiên sinh, tôi không muốn ngài hiểu lầm. Tôi chiếu cố cô, cùng anh không liên quan."
Lời nói vân đạm phong khinh, cũng tuyệt đối khiêu chiến Cận Tư Hàn.
Hai tròng mắt đen nhánh như bảo thạch nguy hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Cặp mắt Bùi Á Hạo đào hoa lãnh đạm yêu nghiệt nhìn anh.
"Các anh đang nói chuyện gì?" An Chỉ Manh đi vào, nhưng nhìn thấy bầu không khí hai người quỷ dị như vậy.
Một cách tự nhiên đi tới bên người Cận Tư Hàn, thuần thục đưa tay giúp anh đắp lại chăn trên đùi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý ai cũng không nói.
Mấy người nói xong, An Chỉ Manh đẩy Cận Tư Hàn lần nữa trở lại bệnh viện kiểm tra bình phục.
An Chỉ Manh nhìn ghi chép, nhẹ nhàng cười cười, " Tư Hàn, dáng dấp vết thương rất tốt, tin tưởng anh rất nhanh có thể xuống đất, đến lúc đó, anh có thể cũng chưa có cuộc sống an nhàn lâu như bây giờ."
Cô có chút cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn Cận Tư Hàn uống sữa tươi, đồng thời còn không quên chỉ chỉ chai để cho anh uống sạch sẽ một chút cũng không dư lại nhiều.
Cận Tư Hàn hướng An Chỉ Manh giơ giơ chai, tỏ ý mình thật ngoan ngoãn uống xong sữa bò, để chai không ở một bên trên bàn nhỏ.
"Anh cũng có một đoạn thời gian không có xử lý công vụ, nhất định phải bề bộn nhiều việc, không thể luôn cùng em."
Có chút ảo não mở miệng, "Không được, ngày mai sẽ cầm máy vi tính tới đi, trước xử lý đơn giản, chất một khối mà không chừng phải bao lâu mới có thể chuẩn bị xong, sớm chuẩn bị xong sớm một chút cùng em."