Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 432: Anh nói, anh yêu em




" anh nói, anh yêu em. Tôi Cận Tư Hàn, đời này, đời sau, đời sau nữa, cũng chỉ thích một người An Chỉ Manh. Nghe rõ ràng không? Cùng em vui buồn đi qua.” Anh nói từng chữ từng câu, nhìn An Chỉ Manh, khóe miệng nhẹ nhàng dâng lên, cho thấy bây giờ tâm tình anh vui vẻ.

"Cận Tư Hàn, anh tên khốn kiếp." Không kịp đề phòng cảm động cùng ngọt ngào ở trong lòng lan tràn ra, bao lâu? Cô đợi bao lâu mới đến khi anh nói một câu anh yêu em.

Cô biết anh có nhiều kiêu ngạo, cô biết những lời này để cho anh nói ra không dễ dàng, nhưng cô muốn chính miệng anh nói ra, vô luận là kiềm chế ủy khuất ở đáy lòng, hay là khổ sở, hay là cảm động, ùn ùn kéo đến tràn ra.

"Thật xin lỗi, anh nói chậm." Bất đắc dĩ nhìn người trong ngực, đúng vậy, bọn họ yêu nhau, quý trọng nhau, giúp đỡ nhau, cần nhau, bọn họ yêu sâu đậm, nhưng anh chưa bao giờ mở miệng nói yêu cô.

Yêu sao? Dĩ nhiên là yêu.

Không đủ yêu sao? Anh yêu sâu đậm.

"Sau này, mỗi ngày anh sẽ nói anh yêu em, mỗi ngày để cho em biết trong lòng anh có em, lại, chỉ có em."

" Được." An Chỉ Manh gật đầu một cái, nhưng không ức chế được nước mắt, không, cô khóc.

Ánh mặt trời rất ôn nhu, xuyên thấu qua cửa sổ soi vào trong phòng bệnh, tình huống thân thể An Chỉ Manh còn chưa phải rất ổn định, bọn họ chỉ có thể ở bệnh viện này nghỉ ngơi một thời gian.

An Chỉ Manh dậy sớm, thân thể đau đớn khó nhịn như cũ, nhưng không chống nổi nội tâm ngọt ngào vô hạn khuếch tán, ngày hôm qua, ngày hôm qua Cận Tư Hàn cùng cô nói yêu, anh nói anh yêu cô.

Gò má lại bắt đầu nóng lên, chôn mặt ở trong chăn, khóe miệng không nghe lời bắt đầu giơ lên,

Cận Tư Hàn, nói anh yêu cô! Anh nói anh yêu cô... 

"Chi -- "

Cửa được mở ra, An Chỉ Manh đưa đầu ra nhìn, là Bùi Á Hạo. Trong lòng có chút mất mác nho nhỏ. Ho khan, cô mới sẽ không thừa nhận, cô cho là Cận Tư Hàn.

Bùi Á Hạo nhìn thần thái An Chỉ Manh rõ ràng đi xuống, nội tâm chua xót càng tăng lên, ngoài mặt vẫn bày ra mặt mày vui vẻ, nhưng khó tránh khỏi có chút cứng ngắc.

"Yêu, dậy sớm như vậy, còn khó chịu sao?" Bùi Á Hạo cười nói, giơ giơ cháo trong tay.

"Ừ đúng vậy, hôm nay tỉnh có thể sớm." Cô không chú ý tới anh cứng ngắc, híp con ngươi, cười bắt đầu đứng dậy.

"Thấy là anh, không phải Cận Tư Hàn, có chút thất vọng chứ? Ha ha ha." Bùi Á Hạo đưa lưng về phía An Chỉ Manh bắt đầu lấy bữa ăn sáng, áp chế khó chịu trong lồng ngực, nửa thương cảm nửa trêu ghẹo nói.

"Hahahahaha, làm sao biết rồi. Thấy anh cũng rất vui vẻ." An Chỉ Manh có chút ngượng ngùng gãi đầu, "A, đúng rồi, Tư Hàn tỉnh chưa, tỉnh đói bụng làm thế nào?" An Chỉ Manh nhíu mày, suy nghĩ, nhỏ giọng thì thầm.

"Ngu ngốc, anh làm sao quên một bệnh nhân khác chứ? bữa ăn sáng anh đã đặt ở phòng bệnh anh ta, chẳng qua là anh ta cũng không tinh thần như em, còn đang ngủ, phỏng đoán qua một hồi nữa tỉnh, một hồi là em có thể thấy anh ta."

Quả nhiên, tâm cô chỉ có Cận Tư Hàn, cho tới bây giờ cũng không có anh, trai tài gái sắc, anh rốt cuộc là mong đợi cái gì? Mong đợi cô đối với anh có một tia một hào tình cảm sao?

"A ha ha ha, là anh nghĩ chu đáo a, a a..."

Nhìn bóng lưng anh, anh thích cô, cho tới bây giờ cô đều biết, nhưng cô có Cận Tư Hàn, cô cũng chỉ có Cận Tư Hàn.

"Ừ a, An Chỉ Manh, ừ." Bùi Á Hạo bất đắc dĩ thấp giọng, Bùi Á Hạo cười, kiềm nén khổ sở trong lồng ngực.