Trong phòng bệnh trống rỗng, chỉ có một bệnh nhân tôn quý.
Bệnh nhân cũng là người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong, chẳng qua là, gương mặt anh tiều tụy không còn hình dáng, cùng trong ấn tượng cô Cận Tư Hàn tuấn mỹ vô song ngang ngược như hai người.
Trong nháy mắt đó An Chỉ Manh cảm thấy trái tim mình trăm vị trần tạp không nói được vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Cô vừa cao hứng anh có thể được cứu, lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình, lại bởi vì khí sắc anh quá kém bận tâm không dứt. Thật khó có thể tưởng tượng, anh không có ở bên cạnh mình trong mấy ngày này, anh cũng trải qua khó khăn để cho người không chịu được?
Mà giờ khắc này, trên mặt Cận Tư Hàn mang nụ cười an tĩnh cùng cô hoàn toàn bất đồng. Mặc dù sắc mặt tái nhợt tiều tụy, như cũ khó nén cái loại kiêu ngạo bẩm sinh, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, nhưng bởi vì An Chỉ Manh đột nhiên xông vào mà sinh ra một tia nhu tình.
Trên thực tế, anh nhớ nhung thật ra thì cũng sẽ không ít hơn chút nào so với cô, chỉ bất đồng là càng nhiều hơn cũng giấu ở đáy lòng, sẽ không viết ở trên mặt thôi.
Chốc lát đối mặt, Cận Tư Hàn mở miệng cười, trong giọng nói mặt là tràn đầy yêu thương: "Thân thể mình yếu ớt như vậy, không quá dễ nuôi, vội vã chạy qua tới làm gì."
Hốc mắt An Chỉ Manh vốn là đã ửng đỏ, giả bộ kiên cường bởi vì một câu oán trách của anh trong chốc lát ầm ầm sụp đổ, cũng không khống chế mình được nữa, chợt té nhào vào trên người anh, khóc lóc thất thanh.
Cô thật giống như vừa lớn như vậy, cho tới bây giờ không có chút kiêng kỵ khóc tỉ tê như vậy, vừa bởi vì kích động, cũng bởi vì tim đau, đau người đàn ông mình yêu sâu đậm.
Bùi Á Hạo một bên vốn còn muốn khuyên nhủ cô không nên kích động, dẫu sao thân thể cô bây giờ cũng không tốt, quả thực không thích hợp kích động. Bất quá anh chẳng qua là há miệng một cái, lời ra đến khóe miệng cuối cùng không có nói ra.
Nhìn một đôi kia bởi vì tạm chia tay gặp lại mà kích động không thôi, cảm thấy mình ở chỗ này bất quá là hơn một tồn tại, hay là cho bọn họ không gian đi.
Ảm đạm xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng Bùi Á Hạo lại bởi vì tiết mục ti vi đang phát sửng sốt, phía trên kia đang chiếu cảnh tượng lúc An Chỉ Manh anh dũng cứu người.
Anh lại lần nữa xoay người lại nhìn cô gái nhỏ khóc lóc, trầm trầm thở dài, sau đó xoay người rời đi, thậm chí còn thay bọn họ nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Hai người Cận Tư Hàn ai cũng không có lưu ý đến Bùi Á Hạo rời đi, bởi vì giờ khắc này trong mắt của bọn họ chỉ có nhau, lại cũng không có người khác.
Cận Tư Hàn không khỏi cưng chiều cúi nhìn An Chỉ Manh ở trước ngực mình, giống như trấn an một đứa bé nhẹ nhàng ở trên lưng cô vỗ mấy cái: "Đừng khóc, khóc nữa cũng không đẹp."
An Chỉ Manh khóc cũng mệt mỏi, cô nâng lên khuôn tràn đầy nước mắt, nhìn người đàn ông trước mặt mình, theo bản năng hít mũi một cái: "Anh biết không, em có nhiều lo lắng anh, em chỉ sợ..."
Nói tới chỗ này, cô nghẹn ngào làm sao cũng không nói được.
Lần này thật sự là anh dọa cô bị sợ.
Cận Tư Hàn nhìn trong mắt cô viết đầy đau lòng, thở dài, vừa dùng khăn giấy thay cô nhẹ nhàng lau chùi nước mắt trên mặt: "Em, nhìn em hành hạ mình thành hình dáng ra sao, cũng gầy một vòng thật lớn."
An Chỉ Manh như cũ không thể nức nở: "Em nào có gầy, em rất tốt, ngược lại là anh, để cho em lo lắng gần chết."
Anh cười một tiếng, nhìn về cô trong mắt nhu tình một mảnh: "Anh sẽ có chuyện gì, đều là em hù dọa mình - em biết không, nhìn báo cáo ngày đó, anh thay em lo lắng, bất quá, em thật rất giỏi, anh thay em kiêu ngạo."