Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 427: Manh Manh, em đã tỉnh




Bỗng nhiên, lông mi của cô giống như một cánh bươm buớm màu đen nhẹ nhàng chợt lóe lên một cái. Bùi Á Hạo vẫn trông coi cô phát hiện một màn này, ngạc nhiên nhìn cô, chờ đợi, tựa như là chờ đợi công chúa thức tỉnh lại.

Lông mi An Chỉ Manh lại hơi nhúc nhích một chút, giống như là cánh bướm đen xinh đẹp chậm rãi mở cánh, An Chỉ Manh tỉnh lại.

Cô khôi phục ý thức, từ từ mở mắt. Đột nhiên ánh sáng chiếu vào làm mắt của cô không thoải mái, đau con mắt, nước mắt đều sắp chảy ra rồi.

An Chỉ Manh cố nén đau đớn mở mắt, thị lực cô còn chưa có thích ứng ánh sáng mạnh, hoa mắt chóng mặt, cô nhìn thấy Bùi Á Hạo bên cạnh mặt mũi đầy ria mép tiều tụy không chịu nổi.

Bùi Á Hạo vốn đang đắm chìm trong trong ý thức, trông thấy cô tỉnh lại nhất thời còn chưa kịp phản ứng, sửng sốt thật lâu mới kích động từ trên băng ghế đứng lên, lời nói không mạch lạc: "Manh Manh, em đã tỉnh, có chỗ nào không thoải mái hay không, đừng lộn xộn, cứ nằm như thế đi."

Thật sự là cao hứng, sau khi anh liên tiếp nói một tràng vẫn không ức chế nổi nội tâm vui vẻ.

An Chỉ Manh vừa khôi phục ý thức nghe được giọng nói quen thuộc trong lòng thì an tâm, ánh mắt cô nhu hòa nhìn Bùi Á Hạo, há to miệng, lại không thể phát ra âm thanh.

Anh vội vàng xoay người rót cho An Chỉ Manh một chén nước, đưa tới bên mồm của cô, vịn cô để cho cô uống hết. Sau khi An Chỉ Manh dùng cái miệng nhỏ nhắn bị khô nứt uống vào mấy ngụm liền lắc đầu, biểu thị không muốn uống nữa.

Nhẹ nhàng để đầu của cô nằm ngang trên gối đầu, đặt cái chén ở trên bàn bên giường lòng tràn đầy vui vẻ nhìn An Chỉ Manh tỉnh lại.

Nhìn cô lại có chút yêu thương, bây giờ cô thật vô cùng tiều tụy, không có phong thái của ngày xưa, Nhưng mà cũng vẫn có mị lực như cũ, anh cũng thích cô như cũ.

Bùi Á Hạo đang nghĩ ngợi, An Chỉ Manh nghiêng đầu mắt đầy mong đợi nhìn Bùi Á Hạo hỏi: "bé trai kia thế nào rồi? Có được cứu hay không?"

Giọng của cô có chút khàn, cũng rất suy yếu, Nhưng mà việc đầu tiên khi cô tỉnh lại muốn hỏi vẫn là bé trai, cô quan tâm an nguy bé trai như cũ.

Bùi Á Hạo nhìn dáng vẻ An Chỉ Manh kích động như vậy, vội nói để cho cô đừng kích động. "em đừng vội nóng, bé trai đã cứu được rồi.

Anh nói nhanh cho An Chỉ Manh tình huống bé trai: "Cũng may mà có em, nó mới có thể bình an." 

Sau khi An Chỉ Manh nghe được lộ ra vui mừng cười, không tồi bé trai được cứu.

Bùi Á Hạo thấy được cô thế này đau lòng một trận lại bội phục một trận, anh sờ lên đầu của cô nói: "Manh Manh, em thật dũng cảm."

An Chỉ Manh có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nhẹ nhàng giải thích: "Tình huống lúc đó nếu như là anh, anh cũng sẽ giống em xông tới."

Bùi Á Hạo giúp An Chỉ Manh đắp mền, nói: "đúng đúng, Manh Manh nhà tôi vừa dũng cảm vừa khiêm tốn như thế."

Anh lại nghiêm túc nói: "Thế nhưng mà phần eo của em bị thụ thương, nhất định phải tĩnh dưỡng mấy ngày rồi."

An Chỉ Manh đột nhiên nhướng mày hỏi: "em ngủ thật sao? Bao lâu?"

"em không biết em thế mà dọa anh sợ, ngủ hai ngày hai đêm, mấy ngày nay anh một mực lo lắng hãi hùng." Bùi Á Hạo nói qua chính mình lo lắng hai ngày này.

Nghe xong mình đã ngủ hai ngày hai đêm, liền ngồi dậy: " cái gì? Hai ngày hai đêm."

"Ừm... Em đừng nhúc nhích, nhanh nằm xuống." Bùi Á Hạo thấy cô kích động như vậy giật nảy mình ngồi lên, sợ cô lại động vết thương trên người liền để cô nằm xuống.