Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 421: Mau cứu chúng tôi




"Người mau tới, nơi này có người." thanh âm Bùi Á Hạo có chút khàn khàn, ra sức hô, thanh âm kéo theo, Bùi Á Hạo cảm giác được trong cổ họng ấm áp cùng mùi tanh, bởi vì thời gian dài cổ họng thật là rát, máu chảy ra.

Mỗi khi ở dưới đáy phế tích phát hiện một người sống, mọi người cũng sẽ kích động vạn phần. Bởi vì những điều này có thể cho nhân viên cứu viện ngày đêm không ngừng kiên trì, đây là động lực bọn họ khổ cực lao động, cũng là hy vọng của bọn họ.

Lúc này An Chỉ Manh đã theo thanh âm tìm được vị trí người bị kẹt ở dưới phế tích trao đổi, " Này, các người không cần lo lắng, tôi bây giờ cứu các người đi ra." An Chỉ Manh định thông qua lớn tiếng hô để cho bọn họ bình tĩnh lại.

"Mau tới cứu... Chúng tôi... Mau... Tới cứu..." người phía dưới phế tích nghe có người tới cứu bọn họ, trong nháy mắt lại có một ít khí lực, lớn tiếng kêu cứu.

ở những ngày qua An Chỉ Manh đã có trọn vẹn kinh nghiệm trong quá trình cứu viện, cô biết rõ mình muốn biết trước tình huống dưới đáy phế tích.

Cô xuyên qua mưa to đánh trên đất phát ra tiếng vang, hướng về phía người bị kẹt hô: "Trước mọi người tỉnh táo, tôi nhất định sẽ cứu mọi người đi ra ngoài, mời giữ yên lặng phối hợp chúng tôi."

" Được, chúng tôi biết." người bị kẹt nghe được lời An Chỉ Manh lập tức an tĩnh lại, chuẩn bị phối hợp cô cứu viện, thoát đi địa ngục nhân gian này.

người bị kẹt trải qua nhiều ngày gặp trắc trở đau khổ như vậy, trong nội tâm cũng khẩn cấp khát vọng sống sót. Chính là người đối mặt qua tử vong như vậy, mới sẽ biết quý sinh mạng biết bao.

"Phía dưới có mấy người?" trong thanh âm An Chỉ Manh gấp vô cùng, bởi vì mấy ngày nay cô thấy qua nhiều sinh tử như vậy, cô muốn cấp bách cứu mỗi một người ra.

"Hai, tôi cùng em trai tôi." dưới đáy phế tích lập tức truyền đến đáp lại.

"Có bị thương không?" An Chỉ Manh vừa nói vừa theo Bùi Á Hạo lấy tới các loại công cụ, nhìn tình huống.

"Có, em trai tôi bị thương, thằng bé bởi vì quá nhỏ, ý thức đã có chút không rõ, một mực nói đau, nhưng là hỏi, thằng bé cũng không nói ra được là đau nơi nào." Một thanh âm cô gái còn mang non nớt hướng An Chỉ Manh nói.

"Van cầu các người, cứu chúng tôi đi ra ngoài, em trai tôi không kiên trì nổi." Giọng cô gái lần nữa mang đầy nức nở.

Căng thẳng trong lòng, an ủi bọn họ nói: " Được, tôi sẽ nhanh chóng, mời chờ một lát nữa, phối hợp chúng tôi." Không biết có phải là An Chỉ Manh an ủi có tác dụng không, mà người phía dưới phế tích thật yên tĩnh lại.

Cô phán đoán, người ở phía dưới phế tích có thể là ở góc một gian phòng, hoặc là bên người có một vật chống đỡ, nóc phòng bởi vì động đất rơi xuống hình thành cho bọn họ một không gian chật hẹp.

bây giờ, cô muốn làm chính là dời đi một tảng đá lớn phía trên, sau đó cẩn thận đào đi một ít vụn đất đai các loại cho, như vậy cơ hội an toàn giải cứu bọn họ ra mới sẽ lớn.

" người mau tới, hỗ trợ." Lúc này An Chỉ Manh uy nghiêm để cho người khó mà cãi lại, người xung quanh nghe được vội vàng tới trợ giúp.

Mấy nhân viên cứu viện thân thể cường tráng đi tới. Mưa rơi quá lớn, áo mưa đã mất đi tác dụng, trên mỗi người đều đã ướt đẫm.

An Chỉ Manh ở bên cạnh chỉ huy bọn họ, "Mọi người tìm vị trí tốt, một hồi cùng nhau thi lực ( thi hành + sức lực), dời tảng đá này đi."

Nghe được An Chỉ Manh an bài, bọn họ nhanh chóng hành động, vì không muốn lãng phí thời gian.