Từ khi bọn họ quen biết đến yêu nhau, chính là những thứ này tới chống đỡ cô không ngừng đi di động những gạch ngói nặng nề kia.
Cô tuyệt đối không thể nghỉ ngơi, cô mặc áo mưa, thân thể gầy nhỏ nhưng tràn đầy sức khoẻ.
Cô nhịp bước kiên định không dời, mỗi khi cô lục soát xong một mảnh thì sẽ nhanh chuyển tới một khắc sau. Cô một khắc cũng không nguyện ý ngừng nghỉ, nếu như cô nghỉ ngơi, như vậy thì anh sẽ chờ lâu hơn.
An Chỉ Manh không muốn để cho anh chịu đựng nhiều một phút đau khổ.
Cô kiên trì hơn so với người thường, cô nghị lực cũng dị thường. Có thể không ngừng chống đỡ cô là nội tâm cô đối với Cận Tư Hàn là yêu nhất.
Nhân viên cứu viện đối với Thiếu phu nhân kính nể cũng càng ngày càng sâu, bọn họ cũng từ đáy lòng bắt đầu thừa nhận cô. Có vài người vừa mới bắt đầu đối với cô khinh thường cũng quét sạch.
Mỗi một người đều ở đây mưa gió không trở ngại kiên trì, giữ vững bản thân như vậy, vì an nguy người khác mà cố gắng đáng giá mỗi một người chúng ta kính nể cùng sùng kính.
Áo mưa, có thể giảm tổn thương mưa đối với thân thể An Chỉ Manh. Nhưng ở trời mưa như vậy, giá rét cũng theo tới.
Bả vai An Chỉ Manh gầy nhỏ có chút phát run, Bùi Á Hạo luôn ở bên người cô bồi bạn nhìn cô như vậy rất là đau lòng.
"Manh Manh, nghỉ ngơi một hồi đi." Bùi Á Hạo đi tới bên người An Chỉ Manh, lần nữa muốn cô có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút."Bất kể thời gian cứu người có nhiều cấp bách, em cũng phải bảo vệ tốt thân thể mình trước mới được." Trong thanh âm Bùi Á Hạo đều mang đau lòng.
Nhưng An Chỉ Manh lúc này cũng không để ý tới anh, cô một lòng một ý vùi đầu vào trong đội ngũ cứu viện. Trừ phi là một chút khí lực cũng không có, cô mới buông tha. Cô cảm thấy mình còn có thể giữ vững, còn có thể kiên trì rất lâu.
"Manh Manh!" Bùi Á Hạo thấy cô không để ý tới mình, có chút nóng nảy. Thanh âm đột nhiên phóng đại, còn mùi vị mắng.
Bùi Á Hạo thật sự là không nhịn được, anh bỏ lại công cụ trong tay, hai tay giữ thân thể An Chỉ Manh, cưỡng bách cô nhìn mình, thanh âm cũng không có kiên nhẫn như vừa mới bắt đầu, anh lớn tiếng nói: "Em nghe được không!"
Mắt An Chỉ Manh ửng đỏ nhìn Bùi Á Hạo, trong ánh mắt có chút mờ mịt. Có lẽ ở trong tiềm thức An Chỉ Manh đã chỉ còn lại cứu viện, mà che giấu những thứ khác ngoài thân.
Bùi Á Hạo nhìn An Chỉ Manh ngơ ngác nhìn mình như vậy, ý thức được mình làm như vậy hơi quá đáng. Vì vậy anh cố gắng để cho giọng mình chậm xuống, nói: "Nghỉ ngơi một hồi đi, một hồi."
An Chỉ Manh nhìn anh lắc đầu một cái, nói: "Không thể, Cận Tư Hàn còn đang chờ em." Nói xong cô lại muốn tiếp tục đi cứu viện, đi đến đống phế tích lục soát.
Tay Bùi Á Hạo nắm bả vai An Chỉ Manh không có buông, anh muốn dẫn động tới cô, không để cho cô có thể rời đi, anh nói: "Liền một hồi."
Vốn là chẳng qua nhìn Bùi Á Hạo ánh mắt An Chỉ Manh đột nhiên sáng lên, giống như là búp bê đột nhiên có linh hồn.
Cô kinh ngạc vui mừng nhìn Bùi Á Hạo nói: "Anh nghe."
"Ừ?" Bùi Á Hạo nghi hoặc nhìn An Chỉ Manh.
"Á Hạo, anh nghe, có thanh âm cầu cứu." An Chỉ Manh nhìn Bùi Á Hạo trong mắt giống như là đột nhiên có ánh sáng.
Bùi Á Hạo đi theo An Chỉ Manh chỉ dẫn lắng nghe, nhưng cũng không có nghe được thanh âm gì, anh bắt đầu cho là An Chỉ Manh có ảo giác.
"Không có." Bùi Á Hạo đối với An Chỉ Manh, trong lòng càng lo lắng cô. Nhiều ngày như vậy giữ vững bền bỉ cứu viện, Bùi Á Hạo không chỉ có lo lắng thân thể cô còn có trong lòng cô.