Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 393: Tiểu nam thần bao che




An Chỉ Manh không biết mình có nhiều người ghen tỵ, sự nghiệp nghệ thuật như mặt trời ban trưa thì thôi.

Còn có một người yêu anh tuấn đẹp trai, si tình trung thành với cô.

Đây chính là mộng tình nhân trong lòng tất cả thiếu nữ, lại có bao nhiêu người mơ tưởng để có thể cùng Tổng thống đại nhân oanh oanh liệt liệt yêu.

Hôm nay lại bị người nào đó hưởng toàn bộ, làm sao có thể không hận.

Thật sự là không nghĩ nghe lời bàn có chút chói tai này nữa, An Chỉ Manh yên lặng nhét tai nghe vào lỗ tai, mở âm lượng đến lớn nhất.

Cả người phảng phất đưa thân vào hiện trường ca hát, tâm tình lúc này mới tốt hơn nhiều.

Hơi nâng cằm lên là vì không muốn nhìn thấy những ánh mắt kia làm mình chán ghét, như gai ở lưng.

Như vậy, cảm giác tốt hơn nhiều, không khỏi theo âm nhạc bắt đầu hừ hừ ca, bước chân cũng nhẹ nhàng không ít.

"Chị yêu, chị yêu!" Kha Trạch Vũ một dáng vẻ sắp thở không nổi, cố gắng nhón chân lên muốn vỗ tới bả vai cô.

Không biết làm sao mình thân cao quả thực có hạn, lại thêm mũi chân, cô lại đi ra ngoài một khoảng cách, không với tới.

Chỉ có thể lui lại, nhẹ nhàng vỗ cái eo cô, hoàn toàn không nghe được mình đang nói gì.

Mình cũng sắp la rách cổ họng cô cũng không có phản ứng, chỉ nghe âm nhạc từ lỗ tai cũng tới, xem ra thanh âm mở thật sự là có chút lớn!

"Ừm, em làm sao ở nơi này! Tiểu tử!" An Chỉ Manh cảm thấy có người đụng mình, lúc này mới bắt lại tai nhe, quay đầu nhìn lại, lại là cậu ta.

chạy xelàm kiểu tóc cậu rối loạn, tiểu tử mặc dù một vẻ người lớn đứng đắn, nhưng là càng để cho người cảm thấy vô cùng khả ái.

khuôn mặt Kha Trạch Vũ đỏ bừng, "Chị yêu, người ta mới không phải tiểu hài tử, em sau này phải cưới chị."

mặt mày Kha Trạch Vũ vui vẻ, mặt đầy nghiêm túc tuyên quyền, bắt chước thật là mình vậy.

"Em sẽ không sợ cậu em?" An Chỉ Manh cười, lại không nhịn được sờ đầu cậu, cố ý làm trò đùa.

"Cậu? à, chị yêu, có chị em mới không sợ cậu." Kha Trạch Vũ nghe được tên Cận Tư Hàn vẫn còn sợ hãi.

Dẫu sao mình nhớ vợ người khác, thường xuyên bị đòn nhất định là không thiếu được, nếu không phải mình bây giờ còn nhỏ, nhất định người tới tranh chị tất cả đều đuổi chạy.

"Tiểu quỷ, tốt lắm không nói giỡn, em làm sao ở chỗ này?" An Chỉ Manh cau mày, nín cười, hỏi ra nghi ngờ của mình.

"Chị yêu, thừa dịp cơ hội lần này em có thể mang chị đi, dù sao cậu cũng không ở đây." mặt con nít nghiêm trang sắp đặt kế hoạch mang An Chỉ Manh chạy trốn.

"Chị yêu, em mang theo mấy tấm thẻ vàng, chị muốn mua cái gì em cũng mua cho chị, nhất định sẽ không để cho chị chịu ủy khuất." Kha Trạch Vũ từ trong ngực móc ra thẻ vàng, ở trước mặt An Chỉ Manh giơ lên.

Tiểu quỷ này lần trước bị Tư Hàn giáo dục còn chưa đủ, lần này lại chưa từ bỏ ý định không thay đổi, lại ý đồ tới lừa gạt mình chạy, may chỉ là một đứa trẻ không tới mười tuổi.

Nếu không mình còn chưa nói được thì thật bị cậu trêu ghẹo.

" người bạn nhỏ Kha Trạch Vũ, em làm như vậy, mẹ có nói cho em là không đúng hay không." An Chỉ Manh chỉ có thể ngưng cười bắt đầu cùng cậu nói phải trái.

"Em không biết! Chị, chị cùng cậu cái lão nam nhân đó có thể có cái gì hạnh phúc! Không bằng cùng em chung một chỗ vui mà." Kha Trạch Vũ ở sau lưng dùng sức chê cậu mình, thật là không biết trời cao đất rộng.