"Người nào dám nói thế với em!" Nghe xong cô muốn gièm pha chính mình, Cận Tư Hàn không vui, bá đạo biểu thị công khai cô là người mình trân quý nhất, người nào cũng không thể đụng vào.
"Được rồi! Được rồi! Em biết rồi! Anh nhất định sẽ không để cho em chịu ủy khuất." Cô len lén nín cười, nhìn tổng thống thân ái giữ gìn mặt mũi cho mình, trong lòng dính mật, ngọt ngào.
"em biết thì tốt, anh trở về lấy văn kiện." Nhìn thấy cô vợ nhỏ nhà mình nũng nịu, tức giận trong nháy mắt liền thông thuận rồi.
"Vậy sao anh không phái thư ký tới, hoặc là em đưa qua cũng được nha!"
"Để thư ký tới lấy, chẳng phải anh không nhìn thấy em, nói để em chạy tới, anh không nỡ." Điểm cái mũi nhỏ của cô một cái, Cận Tư Hàn quang minh chính đại bày ra lý do của mình, giống như đang lúc chỉ vì cô rồi.
"anh, em cũng không phải đi qua, chẳng qua là lại ngồi xe mà thôi, sẽ không như thế." An Chỉ Manh dở khóc dở cười, có đôi khi anh ngây thơ như đứa trẻ, Nhưng mà chính mình lại không có lý do gì phản bác anh.
"anh nguyện ý, cũng là vui vẻ tự mình tới gần em, Nhìn thấy cảm giác của em, em đúng là người phụ nữ mà đời này của anh phải trân ái thương tiếc." Cận Tư Hàn nghiêm chỉnh nói ra lý do của mình.
Cô cúi đầu khóe miệng ngậm cười, ánh mắt không giấu nổi ngọt ngào.
"Người kia, về sau em bớt tiếp xúc." Cận Tư Hàn lời nói xoay chuyển, nhắc tới An Nham liền nhíu mày, dù sao việc của An Nhã, sợ anh ta muốn gán tội đến trên thân An Chỉ Manh, đến lúc đó nếu mình chú ý không chu toàn.
"Tư Hàn, em sẽ chiếu cố tốt cho mình, anh hãy an tâm làm việc, lần này là em không đúng, đi mau, kéo thêm một chút, tới xế chiều lại không xong chuyện." An Chỉ Manh đẩy lưng của anh để anh rời đi.
"văn kiện anh còn chưa có cầm!" Nhìn thấy người nho nhỏ sau lưng tự mình xuất toàn bộ sức mạnh đẩy mình, buồn cười chỉ trích.
"Vậy sao anh không nói sớm, còn để cho em phí sức lớn như vậy." An Chỉ Manh oán trách nhìn đỉnh đầu người đàn ông này.
"anh làm sao để em vất vả được." Cận Tư Hàn quay người lại liền ôm cô vào trong ngực.
"Tư Hàn!" Vẻ mặt lờ mờ bỗng nhiên nhìn thấy mình bị người đàn ông ôm vào trong ngực.
"Đừng nhúc nhích, chỉ một hồi, để cho anh ôm em một hồi, em chính là thuốc giải tốt nhất lúc anh mệt mỏi. "ôm thật chặt người đang nhúc nhích trong ngực.
Lúc này An Chỉ Manh mới lẳng lặng trong ngực anh, nghe nhịp tim anh đập bịch bịch mạnh mẽ, cảm thấy đặc biệt an tâm, hơi nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ giờ khắc an bình này.
—— —— —— bệnh viện —— —— ——-
Hai ngày này An Nhã một mực không có đi ra ngoài, nhóm người bên ngoài phòng bệnh VIP cũng một mực trông coi.
Từ lần trước khi cô ngã xuống nhưng không có ai phát hiện, bây giờ cách nửa giờ liền có người đi vào trong phòng bệnh dò xét một phen.
Thấy An Nham tới, bọn họ lập tức cúi đầu: " tiểu thư vừa uống thuốc, nằm ngủ rồi."
An Nham gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Cô ngồi trên bệ cửa sổ, nghe thấy tiếng mở cửa quayđầu một chút, lông mi thon dài khẽ run, Nhìn thấy người tới mấp máy môi, tay không tự chủ nắm chặt rồi.
An Nhamnhìn thấy cô, trong lòng thương tiếc, em gáianh cao ngạo, tự tin, dào dạt thanh xuân, từ lúc nào biến thành dạng này?
"Tại sao không có nghỉ ngơi." Đi qua, vỗ nhẹ mái tóc của cô, giọng nhẹ nhàng, rất sợ hù dọa cô.
Trầm mặc thật lâu, An Nhã lắc đầu, áp vào trong ngựcAn Nham, nhỏ giọng kêu một tiếng: " anh."
Thân hình An Nham khẽ run, bị một tiếng "Anh"dè dặt này, trái tim giống như là bị người nào cầm quặn đau