"An thủ tướng, tôi nhớ đã kêu ngài về nhà, vì sao còn theo tới bên này rồi. An thủ tướng là quá rảnh phải không?" Cận Tư Hàn châm chọc nói.
"Tôi chỉ là có mấy vấn đề muốn hỏi thiếu phu nhân một chút." Muốn theo đuổi chân tướng ở trước mắt, chợt bị người cắt ngang, trên mặt An Nham không có biểu hiện ra ngoài, kỳ thật trong lòng cũng rất khó chịu.
"Manh Manh, lấy thêm một ly cà phê đưa tới." Cận Tư Hàn không coi ai ra gì hôn trên mặt cô một cái, mô phỏng biểu thị công khai chủ quyền của mình.
Không đợi An Chỉ Manh cầm qua, đã uống ly của cô, hoàn toàn không chút cảm giác do dự, giống như bất quá việc bình thường mà thôi.
Ánh mắt lại giống như không nhìn về phía An Nham.
"Tư Hàn!" An Chỉ Manh bất đắc dĩ cười nói.
"anh cũng là thích cái ly này của em, hương vị em đã uống, rất ngọt." Cận Tư Hàn dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi khóe miệng cô đọng nước cà phê.
"Rất ngọt..." hai chữ, trong nháy mắt để gò má cô đỏ lên, hồn nhiên trừng anh một chút.
"làm phiền cũng cho tôi một ly đi." An Nham thật sự là ngồi không, có chút xấu hổ.
"An thủ tướng, không phải nói không uống sao?"
"An thủ tướng, ngài còn không đi đúng không?" Cận Tư Hàn sớm đã hết kiên nhẫn cảm giác khó chịu anh ở chỗ này chướng mắt, ngữ khí đã có chút không còn ôn hòa khiêm tốn, có chút nghiêm khắc uy chấn.
An Nham cười lạnh: " Cận tiên sinh đã quên hôn ước cùng em gái tôi rồi hả?"
Dù sao, lần này tới Nước R, mục đích lớn nhất cũng là bức Cận Tư Hàn cưới An Nhã.
Cận Tư Hàn nhìn về phía An Chỉ Manh, cô đang chế cà phê, giống như không có nghe thấy.
Âm thầm thở dài một hơi, đại khái cô gái nhỏ này lại phải yên lặng khó chịu, đột nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực, đón ánh mắt cô kinh ngạc, anh cười nhạt nói: "Tôi chưa bao giờ đáp ứng các người cái gì, vợ tôi sẽ chỉ là một người, chính là người trước mắt tôi."
An Nham giận đứng lên, rời đi.
Lúc rời khỏi thành bảo, trời đã sắp tối rồi.
Hai tay An Nham cắm ở trong túi quần, ngẩng đầu nhìn trời từ từ tối đen, trong lòng lại có cảm giác nói không nên lời.
Nhớ tới mấy ngày nay giống như đã rất lâu không có đi xem An Nhã, chính em gái bảo bối, để cho mình thương yêu và không yên lòng, vẫn là đi thăm cô một chút đi.
Ra khỏi tòa thành tổng thống, lái xe liền đi đến bệnh viện, trong lòng của anh vẫn có một tia tiếc nuối, thiếu một chút nữa, có lẽ có thể biết rồi.
"Manh Manh." Cận Tư Hàn thấy An Nham ra cửa, trong tay bưng ly cà phê lắc nhẹ, nhếch miệng lên, kêu tên cô.
"Tư Hàn ~~" An Chỉ Manh bộ dáng chó săn nhào tới: "tổng thống đại nhân có gì phân phó?"
"trò chuyện với An thủ tướng có gì vui vẻ?" Cận Tư Hàn cố ý kéo dài ngữ khí, cũng là chờ cô giải thích, rõ ràng chính mình đã đuổi người đi, tại sao bây giờ lại xuất hiện trong nhà mình rồi.
"em cũng không biết nha, anh ta đột nhiên đến rồi." An Chỉ Manh nằm ở trên đùi của anh, bĩu môi giả ngây thơ: " sau đó liền hỏi em một số vấn đề không hiểu thấu."
"Người nào cho anh tavào" Cận Tư Hàn lại bắt đầu kiêu ngạo không nói lý, biết rất rõ ràng nguyên nhân, còn muốn hỏi ra.
"Thế nhưng mà dù sao người tacũng là thủ tướng một nước, em cũng không thể cự tuyệt ở ngoài cửa!" lúc này An Chỉ Manh có thể là có chút ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn: " anh nói có đúng hay không?"
Tê ——
Nội tâm Cận Tư Hàn hít vào một ngụm khí lạnh, cô miết cái miệng này ủy khuất... Thật đúng là, rất muốn cắn một cái nha!
"Đến lúc đó, em lòng dạ hẹp hòi là chuyện nhỏ, nếu như bị truyền thông phóng đại đưa tin, khẳng định sẽ ảnh hưởng hữu nghị giữa hai nước, vậy em thành hồng nhan họa thủy rồi!"