Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 374: Phó Tiếu Tiếu ở đâu




An Nhã một mực ầm ĩ, anh không có cách nào đành phải tiêm thuốc an thần vào cho cô, cuối cùng an tĩnh ngủ rồi.

Lại nhìn An Nhã một chút, Tống Húc mím môi đi vào phòng phẫu thuật, trên mặt nghiêm túc: " phẫu thuật này, để tôi làm."

Một trường náo kịch phát sinh dưới mí mắt mình, chính mình cái gì đều không biết giống như là người ngu ngốc bị lợi dụng, giờ phút này, tâm tình Tịch Cẩm Viêm rất không tốt.

Anh ngồi trên ghế dài trong bệnh viện, thiếu nữ đứng trước mặt cúi đầu xoắn lấy tay, mười phần bất an.

"Chuyện này, là cô an bài sao?"

Phó Tiếu Tiếu tranh thủ thời gian lắc đầu: " không phải tôi, bọn họ nói người là ca ca, muốn tôi an bài tiến vào trận, còn nói đây là anh biết... Thật không phải là tôi, anh Cẩm Viêm!"

Tịch Cẩm Viêm nhíu mày, cái này rõ ràng là bị lợi dụng, Phó Thắng Xuân làm sao lại phái người đến ám sát Cận Tư Hàn tổng thống Nước R, mà lại... Chờ chút! Khi đó không chỉ có Cận Tư Hàn, còn có An Nhã!

Chẳng lẽ nói, mục tiêu nhóm người kia thật ra là An Nhã, nếu như công chúa Nước S ở chỗ này gặp chuyện bỏ mình, vậy làm sao cũng tẩy không sạch rồi. Cho nên bọn họ vì phá hư hữu nghị hai nước mà đến sao?

Nhưng hiệu quả, giống như cũng không phải lý tưởng như thế, nếu như Tống Húc không có tới, có lẽ hiện tại biến thành ra sao thật không thể đoán chừng, nhưng hiện tại nằm trong phòng giải phẫu không phải An Nhã, mà chính là...

"Tôi sẽ gọi điện cho Phó Thắng Xuân, cho phi cơ về Nước S sớm nhất." Vuốt vuốt mi tâm, giờ phút này anh cảm thấy đầu đều muốn nổ, vì cái gì lúc trước muốn lưu cô lại, muốn dùng Phó Tiếu Tiếu điêu ngoa chọc giận An Chỉ Manh, thế nhưng, bên cạnh cô vĩnh viễn có Cận Tư Hàn.

Thật sự là đáng tiếc, cô là, chính mình cũng thế.

Thật sự là tự gây nghiệt, không thể sống.

"Thế nhưng, thế nhưng là ta..." Phó Tiếu Tiếu ngồi xổm trên mặt đất khóc, lúc này trở về, Phó Thắng Xuân đại khái xử cô.

Lúc trước rời nhà cũng đã nói, dù là nghèo rớt mùng tơi, đều sẽ không dựa vào Phó gia, muốn làm hạng người gây chuyện bị chê cười, Phó Thắng Xuân tình nguyện cô chết rồi.

Dù sao, huynh muội bọn họ chỉ là con riêng.

"cô ở lại Nước R, tôi thật sợ cô nhìn không thấy mặt trời ngày mai." Tịch Cẩm Viêm cúi đầu, nắm cằm của cô: " Tiếu Tiếu, tôi có thể sẽ không dùng sinh mệnh bảo hộ cho cô."

Ánh mắt kia dứt khoát lại mang theo khinh thường, nhìn Phó Tiếu Tiếu ngây ngẩn cả người, tay của cô còn run rẩy, không phải bởi vì lo lắng không trông thấy mặt trời ngày mai, mà chính là bởi vì Cận Tư Hàn tàn nhẫn.

Lúc này, anh thật sinh - khí rồi.

Ban đêm.

Cận Tư Hàn một mực canh giữ ở trong phòng bệnh.

Nhìn thấy cô bình tĩnh an ổn ngủ, tâm lý Cận Tư Hàn làm sao cũng không bình tĩnh được.

Thiếu một chút, liền thiếu một chút, hôm nay anh cơ hồ là phải mất đi cô.

Đến hiện tại anh còn nghĩ mà sợ, xuất hiện một chấm đỏ ở mi tâm cô, giống như Tử Thần đang chiếu cố.

Cúi người nhét vào góc chăn cho cô, trầm mặc đưa mắt nhìn cô nửa ngày, cúi đầu nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn trên trán của cô, quay người ra ngoài rồi.

Đêm đã khuya, anh còn có việc chưa xử lý xong.

Cửa vừa mở ra, bọn cảnh vệ cảnh giác thăm dò, trông thấy anh lập tức cúi người chào nói: "Tổng thống."

Cận Tư Hàn lạnh lùng nói: "Xem trọng thiếu phu nhân."

Lúc này còn ai dám cướp lời đi tới va chạm? Chuyện tối nay, nói cho cùng phần lớn nguyên nhân là bọn cảnh vệ bỏ rơi nhiệm vụ, nếu như bọn họ có kiểm tra, cũng sẽ không để cho người trà trộn vào hành thích rồi.

Đầu thu, đêm khuya trên sân thượng đã rất lạnh.

Cận Tư Hàn cũng không mang theo ai, trực tiếp ngồi thang máy tới tầng cao nhất, đến lúc đó Tịch Cẩm Viêm đã tới, tựa ở trên lan can hút thuốc lá.

trên áo sơ mi anh còn có vết máu, cũng không biết là cọ chổ nào, anh cũng không đổi, cổ tay áo vén đến khuỷu tay, cùng tồn tại dã tính và tôn quý.