Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 362: Chuyện liên quan gì đến anh




Anh lạnh lùng nhìn Phó Tiếu Tiếu, bên trong không có bao hàm quá nhiều cảm tình, lại để cho người không lạnh mà run.

"Tôi sai rồi." Phó Tiếu Tiếu hết sức sợ, sợ, anh lại như vậy ném mình, hơn một tuần lễ đối với cô mà nói là quá kinh khủng, cô cũng không muốn trải qua chuyện như vậy nữa.

Nhưng là, cô rốt cuộc đã làm sai điều gì? Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt lập tức đi xuống, cản cũng không ngăn được.

Sau đó dứt khoát lớn tiếng khóc lên, "Oa a!"

Tịch Cẩm Viêm: "..."

Tại sao anh sẽ có một loại cảm giác khi dễ cô gái nhỏ, rõ ràng không phải anh khi dễ!

Thở dài một tiếng, Tịch Cẩm Viêm ôm Phó Tiếu Tiếu vào trong ngực, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nghe lời tôi, trở về đi thôi, anh cô sẽ chăm sóc cô, như vậy cũng không tốt sao?"

"Không muốn, tôi có chuyện gì cũng không muốn dựa vào anh ta!" trong mắt cô lóe lên ánh sáng quật cường, còn có một loại ưu tư gọi là cừu hận.

"Tôi nhất định phải lấy lại đồ thuộc về tôi, không phải là một An Chỉ Manh sao?"

khóe miệng Tịch Cẩm Viêm nâng lên một độ cong không dễ phát giác, "Nếu cô như vậy, có muốn tôi tới giúp cô hay không?"

Nửa tháng sau, “Nhất Diệp Tri Thu” tuyên truyền xong, đó chính là thủ đô, hội trường đã bố trí sẵn sàng, chờ nhân vật chính xuất hiện.

An Nhã đang chọn lễ phục, tham dự một buổi tuyên truyền cuối cùng kia, nhưng là thân thể cô cũng không thoải mái, gần đây ho khan.

"Trước uống thuốc." Tống Húc bưng ly nước tới, đưa thuốc cho cô, An Nhã bất đắc dĩ uống hết thuốc, sau đó trợn mắt nhìn anh.

Là ai mỗi ngày uống một đống thuốc to như vậy, tâm tình cũng sẽ không tốt.

"Anh không có cách nào đem tất cả thuốc có vào một chỗ, cho tôi một ngày một viên?"

Tống Húc từ trong ngăn kéo cầm một áo khoác ra, đưa cho cô mặc vào, khẽ mỉm cười trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu, "Không phải cả ngày suy nghĩ lung tung, uống thuốc thật tốt, thân thể mới có thể thay đổi."

An Nhã quệt mồm, dáng vẻ một bộ thấy thế nào làm sao cũng không tình nguyện.

Tay đưa ra ngoài, đang chuẩn bị mặc áo khoác, nhưng không cẩn thận đụng phải tay Tống Húc, cô giống như là chạm điện chợt thu tay về, sau đó trừng mắt to nhìn anh.

Tống Húc sửng sốt, bây giờ không có nghĩ đến tại sao cô phải có phản ứng lớn như vậy.

"An..."

"Cút ra ngoài." An Nhã nghiêng đầu qua, không muốn lại theo anh nói hơn một câu.

Khẽ thở dài, Tống Húc thả quần áo vào trên ghế dựa, sau đó mở cửa đi ra ngoài, "Coi như là đang cùng tôi túc giận, cũng phải chăm sóc kỹ thân thể mình, thời tiết đã chuyển lạnh, ít mặc váy lộ lưng."

An Nhã cắn răng nghiến lợi, "Chuyện liên quan gì đến anh!”

Trong nội tâm cô toàn bộ đều là khuất nhục, tất cả đều là người đàn ông trước mắt này ban tặng, cô hận không cắn chết được anh.

Tống Húc khẽ cau mày, mặc dù biết tính khí An Nhã không tốt, nhưng không có nghĩ đến cô sẽ cường ngạnh biến thành bộ dáng bây giờ.

hai ngày trước thậm chí gạt mình chạy đi hiện trường buổi họp báo, chẳng lẽ không biết thân phận cô xuất hiện ở trước mặt mọi người rất nguy hiểm sao?

Huống chi, bây giờ tim đã vượt ra khỏi gánh vác, đến lúc đó lại xảy ra chuyện... Anh thật không thể nghĩ hậu quả.

Buổi chiều hẹn đi bệnh viện làm kiểm tra, An Nhã còn lằng nhằng không chịu ra cửa, Tống Húc nổi giận, cô đối với anh tức giận như thế nào đều được, nhưng là muôn ngàn lần không thể đối với thân thể mình không chú ý.

"An Nhã!".