Đây chính là người đàn ông của cô, ngoại trừ cô ra, không cho phép bất luận kẻ nào nói anh không phải.
Tịch Cẩm Viêm hiển nhiên ngẩn người, có lẽ bởi vì An Chỉ Manh phản ứng có chút quá kích.
"Nói như vậy, cô đã hoàn toàn không sao đúng không?" nóng nảy trong giọng nói của anh, lúc này có thể coi như biến mất hơn phân nửa rồi.
"Vâng, Đúng vậy." Cô cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
"Nếu nói như vậy, buổi trưa hôm nay tôi mời cô ăn cơm, thuận tiện giám định cô có phải thật không có việc gì hay không, 11:30, quán Tư Thác, tôi sẽ chờ cô."
"Thế nhưng mà tôi... A lô, a lô?" An Chỉ Manh vội vã muốn cự tuyệt, đối phương đã cúp điện thoại.
Cô chỗ này cầm ống nghe, lộ ra có chút lờ mờ.
Cận Tư Hàn tỉnh lại, cánh tay anh leo lên eo cô, động tác có chút quá đột nhiên để An Chỉ Manh giật nảy mình, ống nghe trong tay cũng suýt nữa ném tới trên bàn.
"Người nào điện thoại." Cận Tư Hàn vừa mới tỉnh ngủ, tiếng nói nghe khàn khàn phá lệ lười biếng.
Anh có một chút tuột huyết áp, bị đánh thức, đặc biệt táo bạo.
"Vâng... Tổng giám đốc Tịch..." An Chỉ Manh do dự mãi vẫn là quyết định ăn ngay nói thật.
Cận Tư Hàn lập tức nhíu mày, khẩu khí tiếp tục bất thiện nói ra: " làm sao anh ta gọi điện tới nơi này?"
"Anh nói muốn mời em ăn cơm." Cô nói cẩn thận từng li từng tí.
"Vậy em muốn đi sao?" giọng điệu Cận Tư Hàn hỏi gọn gàng dứt khoát.
"A, bởi vì dù sao bộ phim này cũng do anh ta đầu tư, nếu như anh ta mời em em không đi, không khỏi có chút quá phận, còn có, lần trước bất kể nói thế nào đều là anh ta đưa em đi bệnh viện, chuyện này, em cũng cần phải ngỏ ý cảm ơn." Cô rất nỗ lực giải thích chuyện này nghe cho hợp lý.
Cận Tư Hàn trầm mặc một hồi, giống như anh đang suy tư, về sau nói: "ở quán gì."
"Nói là quán Tư Thác. 11:30." Cô không có ý định nói dối ở trước mặt của anh.
Cận Tư Hàn thế nhưng mà là người cực kỳ thông minh lanh lợi, nói dối ở trước mặt anh, là một việc tương đương nguy hiểm.
"Hừ, người này thật đúng là tùy ý làm bậy, quán Tư Thác là quán tiếp đãi khách cao cấp của quốc gia, anh ta lại có thể đặt trước chỗ ngồi ở nơi đó?" Nói như vậy, Tịch Cẩm Viêm trong đoạn thời gian này, dường như khắp nơi đều muốn thị uy với Cận Tư Hàn, lông mày Cận Tư Hàn vẫn nhíu chặt lấy: "Vậy thì tốt, anh đi chung với em."
"Cái gì? Anh đi chung với em?" An Chỉ Manh nghẹn ngào kêu lên.
Hai người đàn ông này mỗi lần đụng vào nhau, đều sẽ làm bầu không khí cứng ngắc không chịu nổi, đây chính là một việc làm người ta đau đầu.
Quán Tư Thác.
Đây là quán lớn nhất Nước R.
Đúng như Cận Tư Hàn nói, đây là quán tiếp đãi khách cao cấp của quốc gia, một dạng thương nhân, coi như anh có tiền, cũng không có cách nào đặt trước chỗ ngồi ở nơi này.
Nhưng Tịch Cẩm Viêm chẳng những đặt trước, mà còn đặt trước phòng Vip khách quý, đủ thấy anh làm một thương nhân, địa vị tại Nước R là cường hãn đến mức nào rồi.
Vẻ mặt Tịch Cẩm Viêm Nhất không có chút rung động nào, nhưng khi anh ta nhìn thấy Cận Tư Hàn theo An Chỉ Manh cùng nhau đến, trên gương mặt vẫn là kinh ngạc khó có thể che giấu.
"Tổng giám đốc Tịch phô trương thật lớn." Cận Tư Hàn cười nhạt nói.
Cái này tuyệt đối không phải là nịnh nọt gì.
"Hôm nay có thể mời Tổng Thống tiên sinh tới, thật đúng là làm cho tôi cảm thấy có chút sợ hãi. Không biết sẽ không bởi vì thế này mà làm trễ nải chính sách quan trọng của quốc gia, nếu thật là như thế, vậy tôi chẳng phải thành tội nhân thiên cổ rồi hả?"