"Ăn no chết, đem anh ăn hết, em sẽ bao nuôi anh, khi đó, còn không phải em nói cái gì chính là cái đó sao?" Cô cười nham nhở, con mắt nhìn Cận Tư Hàn, muốn híp lại rồi.
Cận Tư Hàn chỉ cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Anh đặt dĩa xuống, ngồi dậy nói: "anh qua phòng tắm, em từ từ ăn."
"Ừm." Anh vừa đi, trái tim cô cuồng loạn không thôi trong nháy mắt khôi phục tự do.
Đối mặt một gương mặt anh tuấn yêu nghiệt như thế, còn có nụ cười anh tự tiếu phi tiếu hấp dẫn, để cho cô muốn trực tiếp bổ nhào vào anh.
Trong thành bảo có rất nhiều phòng tắm, nhưng hết lần này tới lần khác anh lựa chọn phòng tắm cự ly gần nhà ăn nhất trên thực tế là cái để khách tới thăm dùng.
Cái này nhất định là có âm mưu. Cô nhìn anh đi vào, đã nghĩ như vậy rồi.
Chợt, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
tiếng nước này hình thành một hình ảnh trong đầu An Chỉ Manh, hình ảnh này làm gương mặt của cô không khỏi phiếm hồng, cô nỗ lực lắc đầu, dự định lắc hình ảnh kỳ quái này ra khỏi đầu.
Nhưng tiếng nước chảy trong phòng tắm này lại tiếp tục không ngừng, làm nguyên bản khẩu vị cô tăng nhiều, hiện tại ngược lại không muốn ăn rồi.
Cô sững sờ nhìn về phía phòng tắm, có chút không quan tâm.
Nửa giờ sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm mới dừng lại.
cuối cùng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Manh Manh, giúp anh lấy áo choàng tắm vào đi."
lúc này hết lần này tới lần khác, tiếng nói Cận Tư Hàn hơi có từ tính xuyên thấu qua cửa phòng tắm chui vào trong tai cô.
Cô không khỏi giật cả mình, đột nhiên đứng lên, eo đụng vào cạnh bàn ăn, cơ hồ đau chảy nước mắt: "A? anh nói cái gì?"
"Giúp anh lấy áo choàng tắm vào đi, anh quên mang vào." tiếng nói từ tính mang theo đặc trưng nam tính khàn khàn, phá lệ dễ nghe.
"Có thể... Thế nhưng..." Tròng mắt của cô nhanh chóng đảo quanh, đôi má nóng lên từng đợt, tay vốn che eo, biến thành gắt gao cầm lấy áo tắm trên người.
"Còn lề mề cái gì?" Cận Tư Hàn này không phải người, thuộc loại chậm một giây đồng hồ sẽ nổi giận lôi đình.
Cô đã biết đến.
"anh làm gì không mang theo áo choàng tắm đi tắm rửa... anh... anh là cố ý sao?" mặt cô đỏ lên, bởi vì ngượng ngùng, âm điệu nói chuyện cũng cao lên mấy cái dB: "Là cố ý đúng không?"
"Không phải cố ý." Anh cơ hồ không chút do dự phủ nhận cô chỉ trích, nói thẳng: "Nếu như em không cầm áo choàng tắm đến, anh không thể làm gì khác hơn là cứ như vậy đi ra ngoài rồi."
"Này cứ như vậy đi ra ngoài? Này là có ý gì..." An Chỉ Manh cảm giác đầu của mình muốn nổ tung, hoàn toàn mất đi năng lực suy tính, ở trạng thái trống rỗng.
"Đương nhiên là trần như nhộng ra ngoài, ngoại trừ cách này, anh còn có thể có biện pháp khác sao?" Khẩu khí của anh mang theo một chút bất đắc dĩ.
Gương mặt của cô như trứng gà luộc, tốc độ nói không khỏi tăng tốc: " tại sao anh có thể thế này, chỗ nào có người tắm rửa xong không mặc áo choàng tắm liền đi ra ngoài, không thể, tuyệt đối không thể."
"Nơi này là tòa thành của anh, anh muốn có tư thái nghỉ ngơi gì ở chỗ này, đều bình thường." lời anh nói gần như vô lại. "em thật không đưa đến sao? Vậy anh thật muốn đi ra ngoài rồi."
Gương mặt nóng hổi, nghĩ đến cảnh ướt sũng khêu gợi... "đợi một chút! em đưa cho anh không được sao, anh có thể ngàn vạn lần đừng đi ra!" ngược lại dễ dàng tìm áo choàng tắm đưa tới.
Cô cố ý chậm dần tốc độ, dây dưa hồi lâu, đứng ở cửa phòng tắm, làm sao không thể thuyết phục tự mình mở ra cửa phòng tắm.