Cái này tuy cũng là động tác thiết kế bên trong kịch bản, nhưng ban đầu vốn cũng có thể diễn.
Thế nhưng mà đến lúc Phó Tiếu Tiếu diễn, toàn bộ đều đã biến thành chân thực.
Cô hoàn toàn té ngã bên trong vũng bùn, trong khoảnh khắc trên thân liền bị nhiễm nước bùn rồi.
Phó Tiếu Tiếu nhào tới, một tay kéo lấy tóc của cô, đầu gối cô ta chống đỡ vòng eo cô nhỏ yếu, nhấn đầu của cô xuống dưới nước bùn.
Nước trộn lẫn với bùn đất, rót vào bên trong mũi miệng của cô, cơ hồ để cho người ta cảm giác hít thở không thông.
Cô nhíu mày, nhưng nơi này còn cần cô nói lời thoại, mỗi khi cô nỗ lực nâng nửa người lên trên muốn thốt ra lời thoại, lập tức Phó Tiếu Tiếu đưa cô trở lại bên trong vũng bùn một lần nữa.
"cô là người phụ nữ đáng chết..." Phó Tiếu Tiếu nói qua lời thoại, lại tận lực qua loa.
"Cut!"
Là hô ngừng trong dự đoán.
An Chỉ Manh đứng lên, miệng thở hào hển, cô trừng mắt Phó Tiếu Tiếu, trong ánh mắt toát ra tức giận.
Khóe miệng Phó Tiếu Tiếu hơi hơi giương lên, nửa khiêu khích nửa châm chọc nhìn cô..
Lúc này, trời dần dần âm u, thậm chí là đã nổi lên mưa bụi.
Mưa bụi nhẹ nhàng, nhưng cũng dày đặc, nhanh chóng làm ướt toàn bộ mặt đất, đầm lầy càng thêm lầy lội.
"An Đạo, mưa này nên tạm thời hoãn lại, ngài nhìn cảnh này còn..." Công việc của đoàn phim chạy chậm lại, đến trước mặt An Đạo, nhẹ giọng nói.
An Đạo cũng không nói chuyện, ánh mắt rơi vào trên gương mặt An Chỉ Manh.
"Đương nhiên là muốn diễn tiếp, cái cảnh này nếu như phối hợp với mưa mà nói, hẳn là càng phù hợp với ý biên kịch, diễn hết ý đồ của biên kịch, không phải việc chúng ta phải làm sao?" Phó Tiếu Tiếu Sinh sợ cảnh này ngừng diễn, dù sao cô nghiện đánh vẫn còn chưa đủ, lúc này cướp lời rồi.
An Chỉ Manh biết cảnh này sẽ không đơn giản qua như vậy, người phụ nữ này nhất định sẽ tìm cách NG, để cho cô chịu nhiều đau khổ mới có thể dừng tay.
Nhưng cô không có lựa chọn, vì diễn tốt bộ phim này, việc cô có thể làm chẳng qua là nhịn.
"Cô ta nói rất đúng, hẳn là diễn tiếp." Cô mím môi, cơ hồ là không suy nghĩ quá nhiều.
Cùng một cảnh lần thứ hai, quay trong mưa phùn.
Dường như Phó Tiếu Tiếu càng thêm gắng sức, cô gắt gao nhấn đầu của cô, mũi miệng của cô đều chôn ở trong nước bùn. Cô ta tới gần bên tai của cô, nhẹ giọng: "An Chỉ Manh, cô có gì đặc biệt hơn người, cô phải nhớ kỹ, về sau chớ diễu võ giương oai ở trước mặt tôi."
An Chỉ Manh liều chết nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, lúc này, cơ hồ nhịn không được muốn đẩy Phó Tiếu Tiếu ra.
Lật đổ người phụ nữ đang ở trên người, lại hung hăng đạp cho mấy cái, đó là việc bây giờ cô rất muốn làm, nhưng cùng lúc này cô cũng biết, cô tuyệt đối không thể làm như vậy.
Bởi vì Phó Tiếu Tiếu, lần thứ hai NG.
Phó Tiếu Tiếu vẫn như cũ cười ha hả xin lỗi đạo diễn, nhưng trong tròng mắt, lại tràn đầy đắc ý cười.
Có lẽ Hứa An Đạo cũng nhìn ra dụng ý của Phó Tiếu Tiếu, nhưng bộ phim đã diễn hơn phân nửa, lúc này muốn đổi diễn viên, việc này không thể nào làm được.
Mưa ngược lại lớn, toàn thân An Chỉ Manh trong nháy mắt bị nước mưa xuyên qua.
Mấy ngày hôm trước gặp mưa, mang tới cho cô triệu chứng sinh bệnh rất nhỏ còn chưa có biến mất, lại một lần nữa cơ hồ giống như tao ngộ.
Thân thể cô bắt đầu run lên không tự chủ được.
Từ bỏ đi, từ bỏ đi, nói với đạo diễn, lúc khí trời tốt diễn lại không phải cũng giống nhau sao?
Giọng kia không ngừng quanh co ở bên tai của cô, đại khái là bắt nguồn từ bản năng bảo vệ thân thể mình mà có suy nghĩ.
Nhưng cô vẫn cắn chặt môi, lại một lần nữa đứng trước mặt Phó Tiếu Tiếu