An Chỉ Manh lại không có cảm giác gì, ngồi xuống, trong đầu vọng lại lời vừa rồi của Phó Tiếu Tiếu, cô có chút bất an, ánh mắt bàng hoàng.
Khác với cô tưởng tượng, An Đạo không có nói một lời chuyện ngày hôm qua.
"Tìm thời gian bổ sung cảnh diễn ngày hôm qua đi." Anh chỉ nhàn nhạt đề nghị một câu như vậy.
Về phần tổn thất của đoàn làm phim hoặc là quan tâm đối với cô, anh đều không nói một chữ.
Hoặc là anh cũng tàn bạo như thế, người không câu nệ tiểu tiết.
Là một cảnh trong phim, trong màn ảnh, song phương không có lời kịch, tất cả đều dựa vào ánh mắt giao lưu, là một cảnh rất kén chọn kỹ thuật diễn. Cảnh cuối cùng, là hai người ôm nhau thân thiết.
An Đạo nói, hôm nay khí hậu rất phù hợp với ống kính.
"3, 2, 1, A CT ssi On!" An Đạo cao giọng hô.
Máy quay bên trên quay xuống, từ một cảnh bao quát rút ngắn đến Bùi Á Hạo và An Chỉ Manh.
Trong tròng mắt cô phản chiếu khuôn mặt của anh, không khỏi, trong lòng của cô vang lên lời Phó Tiếu Tiếu lúc sớm, lòng của cô không khỏi run rẩy, ánh mắt nguyên bản lập tức phát sinh gợn sóng.
"Cut!" An Đạo lập tức hô ngừng, lập tức nói: "Chỉ Manh, cô diễn không đúng, ánh mắt của cô hẳn là tràn đầy tình yêu say đắm, các loại cảm xúc chờ mong và ủy khuất, diễn cái này độ khó rất lớn, cô nghiền ngẫm."
Cô mím môi, trong lòng tựa hồ như là cái kết, trong lúc nhất thời không cách nào tháo ra.
"Vâng, đạo diễn." tuy cô nói như vậy, nhưng cũng không có bao nhiêu tự tin.
"Tốt, chúng ta thử lại một lần, 3, 2, 1, A CT ssi On!" An Đạo lần nữa hô vang.
Cô nỗ lực khắc chế tâm tình của mình, để ánh mắt mình xét đoán nhìn lên trước mặt anh. Nỗ lực tưởng tượng thành một người khác trong nội tâm cô.
Cô đích xác có thể ỷ vào hành động đè nén cảm nhận trong lòng.
"Tốt, máy quay chuyển, nam chính lên trước, ôm lấy nữ chính. Chú ý thần sắc tư thái..." An Đạo, quanh quẩn bên tai hai người.
Bùi Á Hạo làm rất tốt, mỗi một bước anh đều rất đúng chỗ.
Hoặc là, anh đối diện trước tình cảm người phụ nữ này, tiếp cận với hiện thực, diễn cái này, cơ hồ là anh bộc lộ chân tình, đối với anh mà nói, cũng không thể xem như một cảnh khó diễn.
Anh ôm lấy cô, mở rộng bả vai, trong nháy mắt để cho cô suy nghĩ có chút mông lung, thậm chí cô cho là anh (Bùi Á Hạo) cũng là anh (Cận Tư Hàn).
"Rất tốt, rất tốt. Đơn giản không thể tốt hơn!" An Đạo ca ngợi không keo kiệt lời nói.
Có lẽ thời khắc này cô nghĩ tới người đàn ông kia, để sắc mặt của cô dị thường đúng chỗ.
Nhưng đột nhiên ở giữa, suy nghĩ của cô gián đoạn, loại tình cảm kia dường như bị một lực lượng mạnh mẽ nào đó giật ra, để cho cô lập tức ý thức được người đàn ông trước mặt này cũng không phải là anh.
Tròng mắt của cô nhảy lên, nhận rõ trước mặt là Bùi Á Hạo, bỗng nhiên Phó Tiếu Tiếu ở bên trong phòng hóa trang theo cô mà nói có chút trào phúng, một luồng suy nghĩ tràn vào bên trong đầu óc cô.
Cô giật mình, cơ hồ là ý thức được, liền đẩy Bùi Á Hạo trước mặt ra.
"Manh Manh, em..."
Mắt Bùi Á Hạo sắc lạnh xuống.
"Cut!" An Đạo kêu ngừng, nhăn mày: "An Chỉ Manh, chuyện gì xảy ra? Vừa rồi biểu lộ rất tốt, tại sao bỗng nhiên đẩy nam chính ra?"
An Chỉ Manh có chút hoảng hốt, cô gắt gao cắn môi nói: "Thực xin lỗi, tôi... Bởi vì..."
Cô không biết nên giải thích như thế nào, cảm giác hoảng sợ bất an, để cho cô có chút ngạt thở.
"An Đạo, nghỉ ngơi một hồi đi." ánh mắt Bùi Á Hạo nhìn chằm chằm An Chỉ Manh.
"Tốt, các người lại nghiền ngẫm cảnh này." An Đạo lẩm bẩm: "Vừa rồi đoạn này rất đúng chỗ, không biết có thể cắt xuống dùng hay không."
PS: Tạ ơn Công Tước hắc ám khen thưởng.
Mấy ngày nay chủ yếu viết Manh Manh không có nam chính ở đây, tự mình độc lập quá trình biến mạnh
Nếu có nam chính, anh tuyệt đối sẽ không để cho Manh Manh chịu ủy khuất một chút xíu nào.
Trải qua ba bốn ngày, nam chính lên giọng rồi.