"Tôi muốn tất cả các tư liệu của An Chỉ Manh từ khi sinh ra đến nay, không được để sót. Ngay lập Tức."
"Vâng, ngài Tổng Thống." Người đàn ông nơi đầu dây điện thoại liếc nhìn đồng hồ, mới bốn giờ sáng...
Anh bất đắc dĩ đứng dậy, thân làm thư kí cho tổng thống cao cao tại thượng cũng quá khổ cực rồi.
Điện thoại gọi tới, dù đang là đêm khuya hay bận rộn cái gì cũng phải đứng lên đi làm
Bởi vì, ngài là Tổng Thống, nói ngay lập tức là phải ngay lập tức.
Không ai dám chậm trễ một giây một phút.
Làm việc bên cạnh tổng thống, nguyên tắc thứ nhất, chính là tranh thủ thời gian, chủ cần chậm trễ một giây sẽ bị người khác vượt lên trên.
Sau mười phút, tư liệu của An Chỉ Manh từ khi sinh ra cho đến thời điểm hiện tại, tất cả đều được hiển thị trên màn hình vi tính của tổng thống.
Gia đình cô không thường xuyên tiếp xúc với người ngoài.
Tất cả mọi thứ về cô, sở thích, gia thế, bối cảnh đều được điều tra kĩ lưỡng.
Cận Tư Hàn đêm khuya ngồi trước máy vi tính, nhìn tư liệu trước mặt.
An Chỉ Manh sinh ra trong gia đình khá giả, cha mẹ hạnh phúc, bà nội hiền lành, nhà còn có một con chó nhỏ màu trắng.
Cha cô mở một công ty nhỏ,mẹ ở nhà làm nội trợ, hai người vô cùng hòa thuận.
Trước năm tám tuổi, cô lớn lên trong sự yêu thương bao bọc của bố mẹ. Thẳng đến khi mẹ cô mang thai bảy tháng.
Một nhà đi từ Giá Du, người lái xe say xỉn đụng phải xe của bọn họ. Trận tai nạn xe đó đã chia rẽ một gia đình.
Tám tuổi cô cùng con chó kia chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nó không để ý đến người khác đánh máu me khắp người, lúc nào cũng kiên quyết liều cái mạng nhỏ để bảo vệ cô.
Từ đó, con chó kia liền mang họ An, gọi là tiểu Hôi.
Nhà chỉ còn lại một bà lão hơn sáu mươi tuổi và cô, vì mẹ cô sớm mua bảo hiểm, chọn người bảo lãnh là An Chỉ Manh.
Khối tài sản kếch xù lên tới mấy trăm vạn, còn có bất động sản trong thành phố R, cả các loại cổ phiếu giá trị trong công ty cha cô...
Khối tài sản ấy bất ngờ rơi xuống đầu người thừa kế duy nhất, An Chỉ Manh.
Từ năm tám tuổi, cô phải đối đầu với đủ thứ âm mưu quỷ kế, họ tranh giành tài sản và quyền nuôi dưỡng cô.
Mãi đến khi, cô bị chú mình bắt cóc...
Trận kiện cáo giành quyền nuôi dưỡng diễn ra hơn một năm cuối cùng cũng chấm dứt, lúc đó cô mới được sống an ổn cùng bà nội.
Từ ngày đó bắt đầu, cô ghét tất cả những đồ vật màu trắng đen, hay đỏ thẫm.
Cô tính cách thân thiện hòa đồng, thế nhưng cũng chỉ có một người bạn thân.
Cô là dân mù đường, hay đùa giỡn, ngốc nghếch, lúc nào cũng ảo tưởng mình là người có thiên phú kinh người.
Mơ ước của cô, chính là trở thành một đại minh tinh. Từ nhỏ thành tích của cô đã nổi bật, học nhảy lớp, năm 18 tuổi lợi dụng thành tích ấy mà thi đỗ vào trường đại học sân khấu điện ảnh nổi tiếng.
Không chỉ dựa vào thành tích nổi bật đó, người nào gặp qua cô sẽ khó quên vì vẻ ngoài luôn tươi cười, tràn đầy sức sống.
Cô vừa vào trường liền được rất nhiêud người theo đuổi. Trong lúc nhiều người nói chuyện yêu đương, cô lại không ngừng học tập.
Cô tham gia vào mọi công việc, từ người mẫu tạp chí tới thiết kế trang bìa, lúc nào cũng biến mình thành mọt người bận rộn.
Nhìn hàng chữ sau cùng, anh có chút khó chịu.
Ngày cô ttròn18 tuổi, cô đem tất cả tài sản thừa kế quyên tặng cho Cô Nhi Viện...
Ngoại trừ căn nhà cha mẹ để lại, cô không giữ bất cứ phần tiền nào lại cho mình.
Học phí của cô đều nhờ học bổng của chính cô và tiền cô làm thêm. Năm 12 tuổi cô đã đi khắp nơi làm đủ thứ việc.
Ngoài cửa sổ, mặt trời dần ló dạng phương Đông, bắt đầu cho một ngày mới.
Anh đóng máy tính, thu dọn đồ đạc của mình, sau đó xuống lầu ăn sáng. Người hầu lần lượt mang đồ ăn lên.
Cận Tư Hàn những thứ màu trắng quanh nhà, thất thần một hồi."Quản gia, từ hôm nay trở đi, tất cả đồ dùng bằng bạc trong nhà đều đem đổi đi."