Phó Tiếu Tiếu cười đắc ý, vừa vươn tay chuẩn bị lại cho An Chỉ Manh một tát tay, bỗng nhiên An Chỉ Manh nhanh tay đi lên trước.
"Bốp —— "
Phó Tiếu Tiếu bụm mặt trừng lớn, gương mặt khó có thể tin.
Cô ta lại dám đánh mình!
Ai ngờ tiếp đó An Chỉ Manh lại có thể có vẻ mặt phẫn nộ, chỉ vào chóp mũi của cô: "cô là hồ ly tinh!"
Hả? Cô ta đang nói cái gì?
"loại như cô nghèo hèn chốn thâm sơn cùng cốc, muốn anh trai tôi để bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, quả thực là si tâm vọng tưởng!"
Không đúng, cô ta nói là lời kịch của mình, cô ta... Đang diễn nhân vật của mình sao?
"nếu cô thật thích anh trai tôi, cút nhanh ra xa xa, không cần cô ảnh hưởng đến!"
Từ đầu đến cuối Phó Tiếu Tiếu đều thất thần, lại không biết phản ứng ra sao mới tốt.
"cắt!" An Đạo ra lệnh một tiếng, thế mà sau đó đứng lên bắt đầu vỗ tay: " không tệ, Manh Manh, cô tùy cơ ứng biến rất tốt."
An Chỉ Manh sửa sang y phục, thản nhiên nói: "Tôi chỉ là sợ chị Tiếu Tiếu không biết diễn, chờ một lúc lại sai lầm, diễn trước cho chị xem thôi."
"cô!" Phó Tiếu Tiếu tiến lên một bước: "cô lại dám đánh tôi một cái tát!"
"A nha." An Chỉ Manh cười ngòn ngọt, "Là tôi tập trung tinh thần, đánh thật rồi... Nhưng mà sao bây giờ? Chị Tiếu Tiếu, chị sẽ không so đo với tôi chứ?"
Cuối cùng Phó Tiếu Tiếu hiểu rõ, An Chỉ Manh cũng không giống bề ngoài đơn giản như vậy.
Không được, tiếp tục như vậy không thể được, cũng bị An Chỉ Manh đánh bại, địa vị ở đoàn làm phim coi như xuống dốc không phanh rồi.
"Tốt tốt, không cần thất thần, cầm đồ lên đi qua một nơi khác rồi."
Nhìn chung quanh một lần, cũng không có thân ảnh An Địch, An Chỉ Manh đành phải cùng Tạ Vũ cầm đồ lên đi theo, các cô vừa vặn đi phía trước Phó Tiếu Tiếu, lộ trình chỉ ngắn ngủi vài phút, nghe thấy cô càu nhàu rồi.
"Đây là cái địa phương gì! Từ đâu ra nhiều côn trùng như vậy! Đều bị cắn sưng toàn thân, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi không tốt, làm sao quay phim đây!" Phó Tiếu Tiếu cau mày thấp giọng oán trách.
Dừng lại một hồi, nói với trợ lý đi theo phía sau: "Các người đều là heo sao? Đều không biết dự bị một số đồ vật phòng côn trùng sao?"
"Chị Tiếu Tiếu, thật sự là lần này quá vội vàng, chúng tôi..."
Một trợ lý thưa dạ mở miệng, chỉ là còn chưa nói xong liền bị cắt ngang rồi.
""Đừng tìm cho tôi cớ gì, không muốn làm lập tức cút cho tôi!" ngữ khí Phó Tiếu Tiếu cay nghiệt.
Mấy trợ lý lập tức cúi đầu xuống luôn miệng nói lời hữu ích dỗ dành.
Phó Tiếu Tiếu lại không thèm để ý, giẫm lên giày cao gót đi theo.
Bất quá trên mặt trợ lý đầy ủy khuất, bất mãn nói: "Rõ ràng là mình cầm quá nhiều đồ, bị đạo diễn nói vài câu, chính mình không cầm, bây giờ lại tới..."
"Được rồi, nói ít hai câu đi, anh quên chúng tôi lúc ấy ký phần hợp đồng này sao?" Nhìn thấy trợ lý có phần thành thục nói ra.
Vị trợ lý còn đang càu nhàu quả nhiên yên tĩnh trở lại, bất quá nhìn dáng vẻ của anh vẫn còn có chút tức giận bất bình.
"Ít nói chuyện làm việc nhiều." trợ lý lớn tuổi, vứt xuống câu nói sau cùng liền không hề nói thêm gì.
Dù sao có một số việc vẫn cần chính mình kinh nghiệm qua, mới có thể nhớ rõ khắc cốt ghi tâm chút.
Tạ Vũ không khỏi thấy may mắn, chủ của cô là An Chỉ Manh không tồi.
Nhưng nhìn thấy gương mặt An Chỉ Manh sưng lên, lương tâm cô lại có chút bất an, vừa rồi hẳn là xông lên ngăn cản mới đúng!
Mà Phó Tiếu Tiếu mới vừa đi tới studio, khí chất cả người cũng biến đổi, giống như người vừa mới chanh chua cay nghiệt không phải cô ta,
"chị Lý, sao chị cầm nhiều đồ như vậy!" trên mặt Phó Tiếu Tiếu ý cười chào hỏi.