Dù sao coi như không hỏi, tự mình cũng biết nguyên nhân, không phải là cô cũng muốn ăn trái cây, hơn phân nửa lại là vì Cận Tư Hàn, vì cân nhắc đến thân phận của anh, còn có vấn đề quốc tế.
Nếu là thế này, vậy anh cần gì phải tự vì không thích, đến hỏi đây?
Chỉ là không hỏi lại cảm thấy không cam tâm, cho nên dù cho cảm thấy đáp án lấy được không như mình mong đợi, anh vẫn muốn hỏi một chút.
"Manh Manh." Ánh sao vung vãi trên thânanh, giống như dát lên một tầng ngân quang, lông mi thon dài hơi run rẩy, anh cũng không có dũng khí liếc mắt người trước mắt một chút.
Người ưu tú kiêu ngạo như vậy, vì sao lại biến thành tự ti thế này?
"Hả? Làm sao hả?"
"vì sao em..." Anh nhẹ giọng: "không thích anh?"
Trong nháy mắt yên tĩnh, An Chỉ Manh không nói lời gì, giống như cô nghe thấy được tiếng tinh hà xoay chuyển, mùa hạ tan biến, thu ý chính nồng, xóa tan ý Bùi Á Hạo giống như rất ủy khuất hỏi cô ——vì sao em không thích anh?
Bùi Á Hạo muốn người mình thích, đại khái chịu rất nhiều ủy khuất.
Nhưng mà thật có lỗi, ưa thích cũng là ưa thích, đây là vật đổi sao dời đều không thể cải biến sự thật.
"thích mà." Đối mặt với Bùi Á Hạo, những cái kia cho dù tốt cô đều nói không nên lời, chỉ là mỉm cười, đón ánh trăng, cô hất tóc ra sau tai: "em nào có không thích anh."
Bùi Á Hạo sững sờ nhìn cô, trong mắt giống như có một ngọn lửa, bùng nổ, lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Chỉ là thiếu nữ cho anh hi vọng ngay sau đó nghiêng đầu cười một tiếng, nói ra lời tàn khốc nhất trên đời này.
"Giống như thích anh ruột."
Không giống ở thôn nhỏ thuần phác, thế giới bên ngoài vẫn luôn rất dơ bẩn, tràn đầy lục đục với nhau.
Nhưng cũng không phải nói, ở bên trong thôn nhỏ không có lục đục với nhau.
Sáng sớm, Cận Tư Hàn vừa thông suốt tính tình. Anh vung tạp chí ra bàn, hai mắt như đuốc lạnh lùng nhìn thư ký, môi mỏng mím lại, rõ ràng là hỏi thăm đơn giản, lại làm cho người ta không rét mà run: "chuyện gì xảy ra."
Đỉnh đầu thư ký tất cả đều là mồ hôi lạnh, chuyện gì xảy ra? Anh còn muốn biết đây là xảy ra chuyện gì chứ!
Trang bìa tạp chí, lúc trước ( Nhất Diệp Tri Thu) tuyên truyền áp phích chính là trang bìa tạp chí, viết chữ in hoa màu đỏ kiểu chữ đập vào mắt ghê người ——thăm viếng độc nhất vô nhị, Nhất Diệp Tri Thu, thôn nhỏ trong núi nảy mầm câu chuyện tình yêu.
Cái tiêu đề này quá mức mơ hồ, vừa có hai tầng hàm nghĩa, người nào nhìn vào đều sẽ suy nghĩ trong đầu.
Lật ra nhìn nội dung bên trong, cơ hồ tất cả đều là ngấm ngầm hại người, nói An Chỉ Manh và Bùi Á Hạo bên trong bộ phim nảy sinh tình cảm, dưới ánh trăng tâm sự nhân sinh, ẩn ý cô không tuân thủ phụ đạo, căn bản không xứng với tổng thống đại nhân.
Những thứ này Cận Tư Hàn sớm đã quen rồi.
Chỉ là...
Tấm hình sau cùng này, là từ đâu tới? Tuy góc độ khác biệt, Nhưng mà so với tối hôm qua Tống Húc gởi cho mình đơn giản giống như đúc.
Xem ra mặc kệ chỗ nào, đều có người muốn phá hư tình cảm giữa anh và Manh Manh.
"Tổng, tổng thống, phải làm sao bây giờ?"
"niêm phong tòa soạn, chuyện này không thể truyền ra ngoài, nói cho Tống Húc, tra ra người này là ai."
Thư ký bận bịu không thể xác nhận, nhanh đi xử lý, sợ là xử lý không tốt, phần công tác này cũng không thấy rồi.
Đồng thời xem tạp chí còn có Tịch Cẩm Viêm, anh khẽ cau mày, làm sao anh mới trở về mấy ngày liền xảy ra chuyện như vậy? Sợ rằng chó săn lén lút? Chuyện như vậy chỉ sợ không thể phát sinh, dù sao ở nơi xa xôi kia cũng không phải người nào cũng có thể vào.
Như vậy, chỉ có nhân viên nội bộ của mình chụp ảnh, sau đó bán cho tòa soạn.