"Thật là không biết Tịch tổng nổi cơn gì." Ngắt cái khăn lông cho An Chỉ Manh lau mồ hôi, An Địch lẩm bẩm không ngừng, "Tới xoa một chút, mặt em đỏ bừng, một hồi quay không sao chứ?"
"Có cái gì quan trọng hơn." Nhận lấy khăn lông lau mặt, lời nói tương đối tùy ý.
"An Địch, chị đi xem An Nhã đi, nơi này có Tạ Vũ ở là đủ rồi."
"Được được, biết." An Địch không nhịn được lại lẩm bẩm, "Thiệt là, thật không biết cô cùng qua tới làm gì, còn phải ta tới làm trâu làm ngựa phục vụ."
Bất đắc dĩ lắc đầu, giơ lên nụ cười, bên cạnh mình còn có nhiều bạn tốt đang khích lệ mình như vậy, vậy cô nói cực khổ cái gì?
"Manh Manh nha, có rảnh rỗi sao? Tới bổ trang."
"Chị Linh, phiền toái chị."
Mặc dù bây giờ thời tiết không nóng, có thể là mới vừa dày vò như vậy, lớp hoá trang mình tất cả mất hơn nửa, chị Linh dứt khoát giúp cô trang điểm lần nữa.
Cô gái nhỏ mười tám tuổi da non giống như là có thể bóp ra nước, giúp cô đơn giản lau lớp phấn phủ, lại phủ thêm phấn, cũng không cần sửa chữa quá nhiều, so với trước còn phải mặn mà rất nhiều.
"Chặc chặc, tôi thật đúng là hâm mộ các người, những người tuổi trẻ này, da thật là quá tốt."
"Chịn Linh quá khen." Khen ngợi như vậy cũng không phải lần đầu nghe, nhưng so với những dối trá ồn ào, lời nói đơn giản như vậy càng làm cho cô cảm thấy chân thực.
"Nguyên lai chị Linh thật sự là bận bịu, không phải cố ý không đến giúp tôi bổ trang." Người phụ nữ mặc quần màu xanh da trời dựa vào ở trên cửa, hai tay khoanh ngực, miệng bới móc, một đôi mắt đen xinh đẹp trong tràn đầy hài hước, thấy thế nào cũng như là đang giễu cợt.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên có chút lúng túng, tay chị Linh còn cầm môi son không biết nên tiếp tục hay nên dừng lại.
"Phó tiểu thư..."Chị Linh khó xử.
" Chị Linh chị đi đi, giúp Phó tiểu thư bổ trang."
"Nhưng là..." Hôm nay Phó Tiếu Tiếu không phải là không có quay sao?
Phó Tiếu Tiếu đi lên trước, đứng trên cao nhìn xuống An Chỉ Manh, "A nha, tai đỏ... Còn không có hết đâu, vậy phải làm sao bây giờ?"
Nhìn nhau, An Chỉ Manh một chút cũng không chịu lùi bước, cô ngược lại khẽ mỉm cười, híp mắt trở về đánh tới, "Kia Phó tiểu thư nói, có nên cướp chị Linh từ bên người tôi đi hay không?".
"Cô da non như vậy, phỏng đoán hai bàn tay ai cũng không cần tẩy đi tai đỏ." Phó Tiếu Tiếu nhẹ liếc cô một cái, "Cô cho là cô trở về còn có thể là Tổng thống phu nhân sao? Cụp đuôi làm người đi, cô cho tôi là ai!"
Đúng là, người nơi này đều biết Phó Tiếu Tiếu có bối cảnh, nhưng lại không biết là ai.
Mặc dù sau lưng An Chỉ Manh có Cận Tư Hàn, nhưng là minh tinh không có được quốc dân ủng hộ, coi như cuối cùng Tổng thống nước R Cận Tư Hàn sẽ lấy cô sao?
Những thứ này đều là không có được nghiệm chứng.
Đã chuẩn bị rời đi, nhưng là, xe ngừng ở ven đường đã nửa giờ vẫn còn không có phát động, giống như đang chờ ai.
Trong xe, Tịch Cẩm Viêm đang trả lời điện thư, chẳng qua là lúc anh mở ra phong điện thư dấu hiệu "King " nhìn hồi lâu, môi vô ý thức nâng lên, ngón trỏ thon dài ở trên bàn phím có quy luật gõ, có chút thờ ơ.
"Cái này thì không nén được tức giận, Tổng thống của chúng ta có một chút không tốt."
Phát qua loại điện thư tương tự với hàm nghĩa cảnh cáo, thì chẳng khác nào hướng anh tuyên cáo —— tôi có xương sườn mềm, chính là An Chỉ Manh.
Nhưng là, từ khác một tầng ý nghĩa nói, Cận Tư Hàm không phải nói cho Tịch Cẩm Viêm, không nên quá quá đáng, trừ phi anh có thể mạnh mẽ qua tôi.