lời nói Bùi Á Hạo nghiêm nghị, ngay cả An Chỉ Manh nghe đều cảm thấy có một chút đả thương lòng người, chớ nói chi là An Nhã công chúa được nuông chiều từ nhỏ lớn lên.
Ánh mắt An Nhã đầy nước mắt, ủy khuất muốn khóc lên.
Cô lúc nào khổ như vậy, lúc nào bị người chỉ trích qua, ngay cả căn phòng đều phải cùng người gây gổ?
Bất quá là bởi vì thích một người.
"Các người đều khi dễ tôi!" An Nhã vừa nói, đẩy Bùi Á Hạo ra chạy ra ngoài.
An Chỉ Manh cũng muốn đuổi theo, bị Bùi Á Hạo kéo lại.
"Cô đi xem cô ấy, không muốn làm chuyện ngu xuẩn gì." Bùi Á Hạo đối với Tạ Vũ nói, ánh mắt lạnh như băng, để cho Tạ Vũ không khỏi run lập cập.
Trong tin đồn, Thiên vương Bùi Á Hạo không phải dịu dàng như ngọc sao? ánh mắt anh cũng có thể lạnh như băng nha!
Cô bất đắc dĩ nhìn anh, cô dĩ nhiên sẽ không bởi vì An Nhã đi chỉ trích anh, dẫu sao anh vì mình mới nổi giận.
Cô chẳng qua cảm thấy không biết làm sao, lại cảm thấy thật có lỗi với anh.
Hai người trầm mặc, ngay cả bầu không khí cũng trở nên có chút vi diệu.
Cuối cùng vẫn là An Chỉ Manh mở miệng trước nói lời, "Anh làm gì cùng An Nhã đối nghịch, anh cũng không phải không biết tính tình của cô, trẻ nít vậy."
"Cô là trẻ nít, em thì không phải là sao?" Bùi Á Hạo cũng than thở một tiếng, lòng tràn đầy đau lòng cũng không giấu được, "Manh Manh, không nên bởi vì người khác mà ủy khuất mình."
An Chỉ Manh sửng sốt, chưa từng có người nói với cô như vậy.
Cô biết nếu như đứng ở bên người Cận Tư Hàn, như vậy cô nhất định phải cường đại lên, phải cùng anh đi hết quãng đường còn dư lại.
Tất cả mọi người đều nói cho cô, phải học nhẫn nại, học kiên cường, chỉ có Bùi Á Hạo nói với cô, không muốn ủy khuất mình.
Có một loại xung động muốn khóc, loại cảm giác bị người ôm vào trong ngực an ủi thật tốt.
Nhưng cô không thể tham luyến loại cảm giác này, giống như cô không thể khóc vậy.
Người mềm nhũn, lại cũng kiên cường đứng lên.
An Chỉ Manh lắc đầu một cái, kéo ra mỉm cười, "Em không có quan hệ, anh không cần lo lắng em."
...
Mặc dù là trong núi, nhưng có núi cò sông, hoàn cảnh tốt.
Cách đó không xa thì có một cái sông nhỏ, so với thành phố lớn mà nói, nó càng trong suốt, cũng càng thêm tràn đầy khí tức tự nhiên.
An Nhã chịu đi theo nơi này, cũng là bởi vì cái địa phương này đối với thân thể cô có chỗ tốt.
Cô không thể chạy nhanh, giờ phút này đứng ở bờ sông nhỏ dùng sức đá đá vào trong nước, một chút một chút đụng mặt nước, nghe đông đông đông tâm tình cũng biến thành khá hơn.
Thật ra thì cũng không có gì phải tức giận, cô chẳng qua là cảm thấy rất bực bội, muốn tìm một chút gì giải buồn.
"Cô là... công chúa nước S, tôi nhớ không lầm chớ!" Sau lưng bỗng nhiên truyền tới một thanh âm, An Nhã xoay người nhìn thấy một người phụ nữ chừng hai mươi tuổi ở sau lưng cô, hướng về phía cô hơi cười.
"Kêu tôi An Nhã là được." Cô không muốn cùng cô giả bộ cái gì, dứt khoát nói.
Cô cười một tiếng, đến gần An Nhã chìa tay ra, "Cô khỏe, tôi kêu Phó Tiếu Tiếu, lần này diễn nữ số hai em gái anh Á Hạo."
An Nhã hơi cười, "a." Vừa nói muốn đi.
Phó Tiếu Tiếu cùng cô sóng vai đồng hành, từ xa nhìn lại, hai người giống như là chị em cảm tình rất tốt vậy.
"Tôi nghe nói cô tìm phòng?"
An Nhã nhìn cô một cái, đề phòng nói: "Cũng không có, bất quá cô nghe nói ngược lại là rất nhanh."
"Tôi ở đây có chút quan hệ, nếu như có thể, tôi nhường lại phòng của tôi cho cô ở!” Phó Tiếu Tiếu nghiêng đầu, nụ cười vui vẻ, cũng khó trách có thể chọn làm nữ số hai lần này.