Tìm rất lâu, còn không tìm tới phòng, Bùi Á Hạo bỗng nhiên kéo An Chỉ Manh mang về phòng của mình, trên cánh tay cô còn có dấu tay hồng hồng, nhìn trong lòng anh rất khó chịu.
Loại cảm giác vô lực này, bao nhiêu năm không có cảm nhận được.
"Vươn tay ra, anh giúp em bôi ít thuốc nước."
"Không cần." Cô sao cũng cười cười được, "Một chút thương ngoài da, hơn nữa, Tư Hàn có tính sạch sẽ, không thích ngửi những mùi này."
Trong nháy mắt, nội tâm Bùi Á Hạo giống như là dâng lên một đoàn lửa giận, tất cả không cam lòng, tất cả không muốn, tất cả đau lòng cũng trong nháy mắt dâng lên trong lòng.
"Em thích anh ta như vậy, thích đến vì anh ta đi thương tổn tới mình?"
An Chỉ Manh giật mình, Bùi Á Hạo cho tới bây giờ đều là dịu dàng như nước, lúc nào đối với cô nổi giận, bất thình lình gầm như vậy, để cho cô một câu đều không nói ra được, chẳng qua là sững sờ nhìn anh, trong mắt có ủy khuất.
quả đấm nắm chặt lại nới lỏng, nhắm mắt nói: "Bôi thuốc đi, anh đưa em trở về."
Ngoan ngoãn chìa tay ra, ngoan ngoãn để cho anh bôi thuốc nước lên, lại dán lên băng cá nhân, cũng may vết thương không lớn.
Thật ra thì cũng không cần Bùi Á Hạo đưa cô trở về, bên người An Chỉ Manh có cận vệ, thấy cô đi ra lập tức nghênh đón, "Bùi tiên sinh, làm phiền anh, Tổng thống gọi điện thoại tới muốn Thiếu phu nhân đi phòng chờ anh."
Cận Tư Hàn tới? lòng Chỉ Manh nhất thời giống như là nhảy lọt một đoạn.
Bùi Á Hạo híp mắt một cái, đưa mắt nhìn bóng lưng An Chỉ Manh rời đi, thiếu chút nữa không có khống chế được kéo cô lại bên cạnh mình.
Quay đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
Cô phải đi bên cạnh người đàn ông khác, cho nên đối với anh không lưu luyến chút nào.
Trong phòng, người đàn ông mặc tây trang màu đen hai tay khoanh ngực, xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ ánh mắt bình tĩnh nhìn thế giới yên tĩnh bên ngoài, thật lâu cũng không có nhúc nhích.
Anh ghét đơn sơ như vậy, nhưng cố nén không có rời đi, phòng đủ sạch sẽ, nếu không anh thật không biết có thể hất tay đi hay không.
Ai, tính, giữ vững một chút, anh là tới thấy Manh Manh, không thể không thấy người liền đi.
Chốc lát tiếng gõ cửa vang lên, anh hơi nghiêng đầu, "Đi vào."
An Chỉ Manh đẩy cửa đi vào, đầu tiên là thò đầu dè đặt nhìn Cận Tư Hàn, sau đó đi vào, "Hì hì, Tổng thống đại nhân... Ngài đang đợi em nha?"
Cận Tư Hàn nhíu mày, sau đó ngồi vào trên ghế sa lon, vỗ chỗ trống bên người, "Một mùi thúi chết, ngồi qua tới."
An Chỉ Manh bĩu môi một cái, không cam lòng không muốn ngồi vào bên người anh quay lưng lại, "Anh không phải chê em thúi mà!"
Thầm thầm thở dài một cái, từ sau ôm cô, giống như là phát ra một tiếng than: "Manh Manh nha..."
Chỉ bất quá một tiếng này, sẽ để cho tất cả cô giữ vững đến bây giờ đều hóa thành hư không, chóp mũi đau xót, thiếu chút nữa thì khóc lên.
Người khác không hiểu cô, mắng cô đánh cô, những thứ này cũng không quan trọng, nhưng chỉ cần anh vẫn còn hiểu cô, vậy cô nhất định có thể kiên trì tiếp!
"Em phải diễn bộ phim này, coi như người toàn thế giới không chịu thừa nhận em, cũng không có quan hệ!" Hít mũi một cái, "Em nhất định phải chứng minh cho các cô nhìn!"
Cận Tư Hàn chậm rãi nhếch mép lên lộ ra một nụ cười tán dương nhạt —— đây mới là người phụ nữ anh Cận Tư Hàn coi trọng, nhất định phải có đầy đủ lòng tin mới có thể cùng anh đứng ở cùng một độ cao.
" Ừ." Cúi đầu hôn cổ An Chỉ Manh, "Anh tin tưởng em, bất quá, muốn anh giúp một tay sao?"
"Mới, mới không cần." trên mặt cô hồng hồng, lời đều nói không thuận, Tổng thống đại nhân thật là tùy thời tùy chỗ cũng có thể chọc ghẹo người!