An Chỉ Manh đột nhiên rét lạnh, run rẩy.
Nhìn người phụ nữ quần áo đen phía sau cửa thang máy, luôn cảm giác thấy qua nơi nào, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi thấy qua nơi nào.
Hai người đi tới một phòng ăn cấp năm sao bên cạnh, An Chỉ Manh biết người có tiền cũng ít nhiều có chút sạch sẽ.
Phòng bao đều là VIP dành riêng, An Nhã gọi thức ăn, rất nhanh phục vụ viên bưng thức ăn lên bàn.
An Chỉ Manh nhìn trước mắt mấy chục đĩa thức ăn, bẹp bẹp miệng.
"Manh Manh, hôm nay cô cùng tôi quá mệt mỏi, cô ăn đi!" Cô nhiệt tình giúp cô gắp thức ăn, gắp thức ăn.
An Chỉ Manh ăn thức ăn trong chén, muốn nói lại thôi."An Nhã!"
"Kêu tôi Nhã Nhã đi! Như vậy quen thuộc."
"Nhã Nhã, tôi có thể hỏi cô một chuyện sao?" Buông đũa xuống, mặt lộ vẻ khó xử nhìn cô.
An Nhã cũng để đũa xuống, ánh mắt sáng tỏ."Cô là muốn nói chuyện lần đó, anh tôi vẫn như cũ không buông tha chuyện bồi thường!"
"Anh cô??"
"À! Tôi còn chưa nói, anh tôi chính là Tổng thống nước S."
Cô vừa nói như vậy, cuối cùng An Chỉ Manh cũng hiểu, tại sao Thủ tướng một nước đối với một công chúa không mang bất kỳ thực quyền ưu đãi như vậy.
"Kia chuyện bồi thường..." Cô thật không nghĩ bởi vì mình, lại để cho anh nhượng bộ.
An Nhã ưu nhã ăn miếng cá, khóe môi nhếch lên nụ cười ưu nhã."Tôi biết cái điều kiện kia đúng là làm khó cô, nhưng chỉ cần cô đáp ứng điều kiện này, tôi cũng đồng ý thuyết phục anh tôi!"
" Được, cô nói coi!"
"Tôi muốn đi theo cô!" Cô nói rất chậm, nhưng rất kiên định.
An Chỉ Manh trố mắt nghẹn họng nhìn cô, ngón tay hướng mình."Cùng - tôi - "
"Đúng vậy! Tôi lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng có bạn. Tôi cảm thấy cùng cô rất hợp, muốn cùng cô! Làm sao, cô không muốn? Tôi bảo đảm, tôi tuyệt không ở chỗ Tư Hàn, tôi muốn ở thời gian dư lại, có người có ấm áp. Tôi muốn biết bạn là tư vị gì!" Lời cô nói nhàn nhạt, cô quả thật muốn biết bạn là cảm giác dạng gì.
Trên người cô có cảm giác ấm áp để cho người không tự chủ muốn dựa vào, đây là trước kia cô chưa từng trải qua.
Thấy An Chỉ Manh làm khó, cô lần nữa nhắc lại."Tôi thật không có ở đây quấy rầy cô cùng Tư Hàn, tôi biết tôi đã không xứng với anh." Bởi vì người đàn ông kia, mình đã mất đi trong sạch duy nhất, cô đã sớm không xứng với anh.
Nghĩ đến anh ta, đáy mắt là hận ý.
Bây giờ cô chỉ muốn trong thời gian còn dư lại, đi theo cô, muốn hiểu Tư Hàn thích kiểu phụ nữ gì.
An Chỉ Manh gật đầu đáp ứng, hai người ăn cơm trưa xong, trực tiếp chạy tới đoàn phim.
Ngồi ở trong xe, nghe một đợt tiếng quát tháo khách khí truyền tới một đợt cao hơn.
"Để cho An Chỉ Manh rời khỏi đoàn phim!"
"Ngăn chặn An Chỉ Manh, ngăn chặn An Chỉ Manh..."
" An Chỉ Manh, cút ra khỏi vòng giải trí."
"Cút ra khỏi vòng giải trí..."
"Cút ra khỏi vòng giải trí..."
Nhìn đám người ngoài cửa sổ, da đầu An Chỉ Manh tê dại. Cảm giác được tay bị người cầm, quay đầu nhìn về phía cô.
"Cố gắng lên! Cô nhưng là Tổng thống phu nhân tương lai. Sau này cô phải đối mặt vấn đề so với cái này lớn hơn, theo lòng mình đi! Lâu ngày sẽ thấy."
Trong lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ, để cho cô có dũng khí đối mặt."Cám ơn cô, Nhã Nhã!"
"Không khách khí! Tôi làm như vậy cũng không phải thuần túy vì cô." Cô quay đầu qua nhìn ngoài cửa sổ, không nhìn tới ánh mắt cô cảm kích.
Cô cũng không biết mình tại sao bất thình lình nghĩ đến an ủi cô, cô nhưng là tình địch mình.