" Ừ, em ngoan ngoãn chữa khỏi bệnh, chúng ta chờ em về nhà! Đúng rồi, An Chỉ Manh đó cần anh giúp em diệt trừ sao?"
trong đầu An Nhã hiện lên cô gái khả ái thẳng thắn, đáy lòng luôn bất đồng. " Anh, chuyện của em không cần anh quan tâm, em sẽ tự mình theo đuổi Tư Hàn!” Đối với điểm này, cô là tuyệt sẽ không bỏ qua.
"Em gái, không phải anh nói em, chỉ có người chết mới không có bất kỳ uy hiếp gì. Anh biết em từ nhỏ hiền lành, nhưng chỉ cần em nguyện ý. Em chỉ cần nói, anh vì em làm." giọng nam trong điện thoại mang một tia sát ý.
An Nhã biết anh là nghiêm túc, lập tức nói: " Anh, nếu anh dám giết cô, em lại cũng không nhận anh."
"Được rồi! Em có chuyện thì gọi cho anh, anh đi làm việc trước!"
" Ừ, cám ơn anh!" Cúp điện thoại, nhìn điện thoại ngẩn người.
Thật chỉ có người chết mới sẽ không đối với mình tạo thành uy hiếp sao? Nhưng mình thật vì anh tổn thương một người vô tội sao?
Tống Húc đi ra, đã nhìn thấy cô đang ngẩn người. Đứng ở bên cạnh nhìn gò má cô hoàn mỹ, lại bất tri bất giác si mê.
An Nhã ngẩng đầu, nhìn thấy anh nhanh chóng quay đầu, đứng lên.
"Cùng tôi đi bệnh viện." Vì che giấu mình lúng túng, anh nhanh chóng đi ở phía trước.
An Nhã theo sát phía sau, nhìn thấy một chiếc xe nhíu mày."Tôi có xe, không cần anh."
"Bây giờ là giờ cao điểm, chờ xe tới mấy giờ sau. Tôi bề bộn nhiều việc, thời gian rất trân quý. Hoặc lên xe hoặc bị tôi ôm lên xe." Anh mở cửa xe kế bên tài xế, nhàn nhạt nhìn cô.
Người đàn ông này không phải đáng ghét giống vậy, liếc nhìn kế bên người lái, ngạo nghễ đi hướng về phía sau, sau khi mở cửa xe ra, ngồi xuống.
Tống Húc nhún nhún vai, đóng cửa xe lại.
Buổi sáng đường rất tắc, mười mấy phút đường xe cứng rắn là một giờ mới đến bệnh viện.
Anh giúp cô làm một loạt kiểm tra, nhìn báo cáo biểu tình rất ngưng trọng."Sau này, không cho phép lại đi uống rượu."
"Tôi có uống hay không liên quan gì tới anh!” Cô thật ra là không uống rượu, nhưng chỉ cần anh nói chuyện, thì cô có lòng phản nghịch, muốn chống đối mấy câu.
sắc mặt Tống Húc đen xuống."Cô là muốn toàn bộ hành trình tôi đi theo cô sao? Nếu như là như vậy, cô thắng." Anh để báo cáo trong tay xuống, cởi áo khoác blouse cùng cái bao tay xuống, trực tiếp đứng ở sau lưng cô, ý chính là theo sát phía sau cô.
An Nhã bị hành động anh lưu manh tức giận, ngực không ngừng phập phồng, hận nhìn anh.
"Không uống cũng không uống!" Hung hăng quát anh, đạp giày cao gót giận dữ rời đi.
Đàn ông này đáng ghét đáng ghét, chờ anh chữa hết bệnh mình, nhất định phải giáo huấn thật tốt.
Lần nữa đi tới cửa bệnh viện, phát hiện hộ vệ đã lái xe chờ ở bệnh viện.
"An Nhã công chúa, mời!"
"ừ! Ai nói cho anh tôi ở chỗ này." Ngồi vào trong xe, nói cho tài xế tới trường học.
"Là bác sĩ Tống nói!"
Lại là người đàn ông nhiều chuyện đó, tâm tình mới vừa chuyển biến tốt lại thật không tốt.
Xe chậm rãi chạy ở trên đường, rất nhanh đến trường học.
An Nhã trở lại trường học, phát hiện An Chỉ Manh không có ở đây, Bùi Á Hạo cũng không, ngay cả Kha Trạch Vũ cũng không.
Hỏi qua bạn cô, mới biết các cô đi quay phim, khoảng thời gian này cũng sẽ không tới nữa.
Cô không có ở đây, Kha Trạch Vũ lại là không biết xấu hổ lần nữa đi tiểu học trêu ghẹo con gái.
Diễn xuất? Vui không?
Nhàm chán ngồi ở trên bàn, trên đài thầy giáo nói cái gì, căn bản không phải tiêu điểm cô chú ý.
Rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên.
Một đám người chen chúc đi tới chung quanh cô.
"Cô khỏe, tôi kêu Thư Nhã!"