Nhìn quần áo trên người cô mùi rượu ngập trời, cuối cùng vẫn giúp cô cởi váy xuống, khoác áo sơ mi mình lên.
Đặt cô ở trên giường, vô lực tê liệt trên đất.
Nhìn dung nhan ngủ say, mày hơi nhíu, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lên chân mày cô.
Tay rời đi gò má cô, trong giây lát bị cô bắt lại.
"Tư Hàn. Đừng rời đi! Anh Tư Hàn, đừng rời đi, cầu anh, đừng rời đi!"
Lời nói bên tai, để cho lòng anh nhéo đau."An Nhã, cô cứ yêu anh như vậy sao?" Nhìn cô mặt trái soan, rơi giọt lệ trong suốt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau chùi nước mắt khóe mắt cô.
Nước mắt nóng bỏng, ở trên tay trở nên lạnh. Nhưng lòng trở nên nóng bỏng.
Trong giấc mộng An Nhã bắt hai tay anh lại đặt ở trước ngực mình, tự lẩm bẩm."Anh Tư Hàn! Anh Tư Hàn, Tư Hàn... Em yêu anh, em thật yêu thật yêu anh..."
Mỗi một chữ, đều như một lưỡi dao sắc bén, lần lượt đâm vào tim anh.
Một lần so với một lần, đau tê tâm liệt phế.
Trong giây lát An Nhã đứng dậy, mắt say mông lung nhìn người đàn ông trước mắt.
Cánh tay ngó sen leo lên cổ anh, cả người treo ở trên người anh." Tư Hàn! Anh tới nhìn em, có đúng hay không! Tư Hàn, em thật yêu anh, thật yêu thật yêu anh! Anh biết không? Em nơi này đau, thật là đau thật là đau, đau chết..." Tay che tim, nước mắt lã chã nhìn anh.
" Tư Hàn, em yêu anh! Cho dù chết, em cũng phải cùng anh chung một chỗ..." Trong giây lát môi đỏ mọng của cô đặt lên môi đỏ mọng của anh.
Tống Húc nhìn người trong ngực, hiển nhiên nghĩ sai rồi.
Lòng đau đớn, cảm giác môi đỏ mọng vụng về cắn môi của mình.
Đáy lòng sâu nhất lại bị khiêu khích không thể thu thập, trực tiếp ngã nhào, hai người lăn lộn ở trên giường.
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào bên trong phòng.
Người phụ nữ trên giường, hai tròng mắt hơi mở ra.
Mê mang nhìn phòng nam không quen thuộc, ánh mắt chuyển hướng trên giường, nhìn người đàn ông trên giường.
Trong giây lát phát hiện mình nửa người trên lại là lộ thể, tay cầm chăn run rẩy, ánh mắt nhìn thân thể dưới chăn.
"A..." Tiếng kêu the thé chói tai dọa Tống Húc tỉnh lại.
Mở hai mắt ra, ngồi dậy nhìn cô, mới vừa muốn giải thích.
"Ba..." Ngón tay cô run rẩy chỉa về phía anh, môi đỏ mọng tức giận run rẩy, nửa ngày không cách nào nói ra nửa chữ.
"An Nhã, cô nghe tôi nói..." Anh hốt hoảng muốn giải thích, lại thấy cô đứng dậy mặc quần áo.
Cô không nói lời nào như vậy, anh càng phát hoảng."An Nhã! Tối hôm qua cô uống say, chúng ta..."
"Cho nên, anh đối với tôi làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy?" Hôm nay thân thể cô đã không lành lặn, để cho cô như thế nào đối mặt Tư Hàn, cô còn có mặt mũi nào đi đối mặt với anh.
Nước mắt khuất nhục (áp bức và lăng nhục), từng viên rơi xuống.
Nhìn thấy nước mắt của cô, Tống Húc càng phát hoảng không biết như thế nào cho phải.
Đưa tay ra mới vừa đụng phải thân thể cô, lại bị cô vô tình đẩy ra, đáy mắt cô nồng nặc hận ý cùng chán ghét, để cho lòng anh nhéo đau.
"Cô ghét tôi như vậy?"
"Tôi hận anh!" Hai tròng mắt cô hận ý ngập trời, thẳng tắp nhìn về phía anh, ngọn lửa hận ý hận không trực tiếp đốt cháy anh."Anh phá hủy tất cả của tôi, anh biết không?"
Bên tai gầm thét tê tâm liệt phế, từng chữ một.
"Cô yêu anh ta như vậy? Còn tôi?" Anh từ lần đầu tiên nhìn công chúa này bề ngoài nhu nhược, nội tâm yếu ớt bị người cưng chìu hư liền yêu.
"Anh... Tôi căn bản không yêu anh! Anh đang dây dưa tôi, tôi sẽ kiện anh!"
Vội vàng mặc quần áo, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài cửa.
Trong giây lát cảm giác sau lưng bị người ôm chặt lấy, thần kinh yếu ớt lập tức tan vỡ."Buông tôi ra!"