Nhìn thấy khóe miệng của anh ý cười tà mị, đáy lòng cô một mảnh bi ai, mỗi lần con sói này nở nụ cười tươi tắn thì mình lại muốn chết chắc rồi.
thân thể cao lớn của Cận Tư Hàn trèo vào bồn tắm, bàn tay mò lên thân thể mềm mại của cô ôm ở trên đùi. "Bảo bối, vừa rồi đúng là em khóc hô hào để cho anh muốn em."
An Chỉ Manh."..." Cô phát giác, càng ngày anh càng không cần mặt mũi rồi.
"Bảo bối! Mới vừa rồi là em muốn anh, anh nghĩ, anh thua thiệt!"
An Chỉ Manh: "..." Vẻ mặt ngu muội.
"anh xưa nay không chịu thiệt thòi, để cho công bằng, em ăn anh một lần, đổi lại anh ăn em một lần!" nụ cười trên gương mặt anh tuấn yêu nghiệt càng phát ra sáng chói.
An Chỉ Manh vừa muốn phản bác, liền bị anh nhấn ngược lại, môi đỏ bị hung hăng che lại rồi.
Tiếp đó, dù cô có bất mãn nhiều đi nữa, cũng bị anh trêu chọc đến toàn thân tê dại, không cách nào cự tuyệt khoái cảm dâng cao.
Cả người leo lên trên người anh, theo anh lên xuống, vô lực di chuyển.
Thật lâu, hết thảy mới bình tĩnh lại.
Cận Tư Hàn ăn no rồi mới yên tâm cho cô tắm rửa, Nhìn thấy cô gái nhỏ trong ngực mềm nhũng trên người mình, anh phá lệ hài lòng.
Giúp cô tỉ mỉ tắm xong, cầm quần áo mới trong tủ treo y phục cho cô thay đổi.
Từ khi có sự xuất hiện của cô, anh chuẩn bị y phục của cô ngay trong ngăn tủ từ rất sớm.
Làm xong hết thảy, anh mới phát hiện đồ ăn trên bàn trà, giờ qua thời gian ăn cơm rồi.
hiện tại An Chỉ Manh mệt hết khí lực, thấy anh đem thức ăn hâm nóng lên một chút, dọn xong, ôm mình ngồi ở trên ghế sofa.
Cô chỉ có thể không ngừng đối với anh phản đối, lấy đó làm bất mãn của mình.
Cận Tư Hàn thử nhiệt độ canh, đưa tới bên miệng của cô."Bảo bối, em là đang kháng nghị chồng em còn chưa ra sức đủ sao?"
Anh nói dọa cho An Chỉ Manh nhanh chóng thu hồi phản đối, ngoan ngoãn ăn canh.
Cận Tư Hàn rất hài lòng phối hợp của cô, lần nữa cho cô ăn cơm, nghiêm chỉnh đút cô ăn cơm coi như là một niềm vui thú.
An Chỉ Manh mệt không có khí lực, cũng không phản đối! Đột nhiên, cảm giác nhân sinh thật đen tối.
Lệ rơi đầy mặt ăn uống, đột nhiên cảm giác anh cúi đầu hôn môi của mình, đem đồ ăn bên trong miệng mình cuốn lấy vào trong miệng của anh.
Cô không thể nhịn được nữa rồi."Cận Tư Hàn! anh làm gì ăn đồ ăn bên trong miệng em."
"Trong miệng em ngọt!" vẻ mặt anh nghiêm túc.
An Chỉ Manh xấu hổ che mặt bất lực phản bác."Đều là nước bọt, buồn nôn chết rồi. Ngọt em gái anh a!"
"Chỉ cần là em, chỗ nào đều không buồn nôn! Rất ngọt!" Anh lần nữa đút cô một miếng cơm, lần nữa cúi đầu cuốn lấy cơm trong miệng cô.
Cô đã bất lực không nói nữa, chỉ có thể ép tổng thống không biết xấu hổ nào đó cắn nát cơm.
Cô coi như sớm cho con trai ăn, cô nhẫn.
Một bữa cơm, hai người dính nhau thật lâu mới ăn xong, mặt trời đã nhanh xuống núi rồi.
Ăn cơm xong, cuối cùng cô khôi phục một chút khí lực.
Ngồi trong ngực tìm vị trí thoải mái, ôm cổ anh mềm nhũn nũng nịu."Tư Hàn, em cho anh biết một tin tức tốt."
"Ừm!" Đồng dạng là tin tức tốt với cô, đối với mình hẳn không phải là tin tức tốt gì.
"em được An Đạo tuyển chọn làm nữ chính, anh chúc mừng em nhanh lên!"
Nhìn thấy cô gái nhỏ trong ngực biểu lộ cao hứng bừng bừng, anh miễn cưỡng cười một tiếng. "Chuyện khi nào, làm sao anh không biết."
"Ách..." An Chỉ Manh nịnh nọt ôm cổ anh."Ông xã, em chưa nói lại cho anh mà! Cũng là chuyện ba hôm trước, lúc đầu muốn nói với anh. Sau đó, xảy ra chuyện An Nhã, nhất thời quên rồi. anh bớt giận!"
"Ừm!"
An Chỉ Manh xung phong nhận việc nói: "Vừa rồi đồ ăn ăn ngon không?"
"Ừm, rất ngọt!" ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm môi đỏ kiều diễm.
An Chỉ Manh vươn tay đẩy khuôn mặt tuấn tú qua một bên."Vừa rồi những đồ ăn kia, là em tự tay làm vì anh đó nha!"
"em tự mình nấu sao?" Mắt đen lần nữa nhìn về phía đồ ăn còn lại rất nhiều.
An Chỉ Manh dùng sức gật đầu."Đúng vậy! em biết dạ dày anh không tốt, cố ý nấu canh xương sườn cho anh, còn có rau hẹ kia cũng là thức ăn tốt với đàn ông."
Cô còn chưa nói hết lời, chỉ thấy anh cầm chén đũa lên lần nữa, quét về phía đồ ăn còn lại.