Huyên Huyên cùng Nhu Nhu, còn có một quảng cáo phải làm, liền tách ra.
Xe rất nhanh tới, ngừng lại.
An Chỉ Manh một người đi vào cao ốc, đi thẳng lên địa điểm.
Gõ nhẹ cửa phòng."Chụp chụp..."
"Vào!"
Đẩy cửa ra, ngẩng đầu nhìn thấy người đối diện, phản xạ điều kiện lui ra ngoài cửa.
" hôm nay cô thối lui ra cánh cửa này, vậy thì vĩnh viễn không cần tiến quân vòng giải trí." thanh âm Tịch Cẩm Viêm lãnh đạm, tròng mắt đen lạnh lùng nhìn cô.
chân lui ra ngoài, để vào.
Trực tiếp đi vào trong phòng, đóng cửa lại, ngồi ở đối diện với anh."Tịch tổng, đây là nhàm chán tìm tôi tiêu khiển sao!"
Khép lại văn kiện, ngẩng đầu nhìn cô."Cô cảm thấy tôi có thời gian cùng cô tiêu khiển?"
"Nếu không thì sao? Ngài lần trước còn nói tôi không phù hợp!" Chuyện lần trước, cho cô hoặc nhiều hoặc ít, vẫn có đả kích.
ngũ quan anh tuấn mang lừa gạt nồng nặc, tròng mắt đen sâu như biển khơi.
Bị ánh mắt anh nhìn đến có cảm giác lông mao dựng hết lên. “ An Đạo chứ? Không phải nói thử sức sao?"
"An Đạo không có ở đây, hãy cùng tôi thử sức!"
"Thử với kính của anh?" Không dám tin nhìn anh, giống như anh nói chính là sao Hoả đụng địa cầu.
"ừ! là đối thoại, cô nhìn một chút!" Trực tiếp ném cho cô kịch bản."Cho cô thời gian ba phút!"
"Không đúng! anh cũng không phải là nam chính, tôi làm sao sẽ cùng anh đối đáp!" Nam chính không phải Bùi Á Hạo sao?
ánh mắt anh lãnh đạm lạnh lùng nhìn cô."Tôi chính là nam chính! Ba phút còn dư lại hai phần ba! Không thử kính, đi ra ngoài!"
Nhìn vở kịch trên tay, nhìn anh đang cúi đầu công tác.
Nam chính làm sao sẽ bỗng nhiên, nói đổi liền đổi chứ? đường đường tổng tài nhà giàu có R nước, làm sao sẽ nghĩ đến quay phim.
Đầy bụng nghi ngờ, nhìn người đàn ông cúi đầu công tác, rất rõ ràng cho thấy sẽ không cho mình đáp án.
Cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu vở kịch!
Tịch Cẩm Viêm ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô nghiêm túc nghiên cứu vở kịch, tròng mắt đen có một tia mê mang!
Cô cùng cô ấy thật giống! Ngay cả vẻ mặt lúc nghiêm túc, có vẻ tức giận, cũng giống nhau như đúc.
Nhưng là, cuối cùng cô không phải cô ấy!
An Chỉ Manh ngẩng đầu lên, phát hiện anh nhanh chóng dời tầm mắt đi, nhưng cô thật giống như nhìn thấy trong mắt anh có đau thương.
Cái loại đau thương đó sâu tận xương tủy không cách nào nói rõ, để cho cô cũng có thể cảm giác được!
"Tịch tổng, coi xong!"
"ừ! Bắt đầu đối đáp đi!" Mặt lạnh ngồi ở chỗ ngồi, chờ đợi cô mở miệng.
"a!"
Cầm lấy vở kịch, bắt đầu toàn thân vùi đầu vào đối đáp.
Hai người đối đáp mấy lần, cô mới không nhận được mắt lạnh.
trong nháy mắt Tịch Cẩm Viêm hoảng hốt."Ngày mốt, tôi cho cô tin tức!"
"a!" ra khỏi phòng làm việc, kéo cửa phòng lên.
Trực tiếp đi xuống lầu dưới, phát hiện Kha Trạch Vũ đã không có ở đây, chỉ có Bùi Á Hạo vẫn còn ở.
Ngồi lên xe, tò mò hỏi: "Anh nói anh là nam chính bộ này, phải không?"
" Ừ, bất quá, trước một giờ An Đạo nói cho anh, anh biến thành nam hai, hỏi anh có nhận bộ này hay không." Vòng nghệ thuật, chuyện như vậy là thật bình thường, anh cũng quen rồi.
"Vậy anh biết vai nam chính là ai chăng?"
"Không biết! Bất quá, có thể đá rơi anh, hẳn là so với anh tốt!" Anh tâm tính rất tốt."Nam hai cũng không có sao, có thể cùng em là tốt!"
An Chỉ Manh bất đắc dĩ nhìn anh."anh không cần vì em bỏ ra điều này!"
"anh có thể không phải vì em! Kịch bản của An Đạo, chỉ cần diễn nam hai so với nam chính đạo diễn khác là tốt.” Lần nữa ấn tắt điện thoại di động.
An Chỉ Manh cũng chú ý tới động tác nhỏ của anh."Nếu anh rất bận rộn, cũng không cần cùng em!”