An Chỉ Manh đứng tại chỗ, hơi lúng túng, lúc này mới đi vào theo.
Đi vào trong phòng, phát hiện bốn người đàn ông ngồi đối diện. Một người trong đó chính là An Đạo, hơn bốn mươi tuổi, thân thể hơi phát tướng, hói đầu.
Bên cạnh còn hai người đàn ông cùng thân hình tuổi tác ông không sai biệt lắm, có thể là nhà đầu tư đi!
Tịch Cẩm Viêm mắt lạnh nhìn cô gái nhỏ mất tự nhiên trước mắt, lời nói sắc nhọn."Cô không cần thử, có thể đi ra ngoài!"
Lời anh để cho ba người bên cạnh, hơi kinh ngạc.
"Tịch tổng, anh đây là vì sao?" Ngược lại An Đạo cảm thấy hình tượng của cô rất thích hợp, hình tượng vai chính bộ này.
"An Đạo, tôi đầu tư không cần bình hoa!"
An Đạo đáng tiếc nhìn người phụ nữ trước mắt, ông làm sao không biết trước mặt chính là An Chỉ Manh không người không biết không người không hiểu.
Có Tổng thống đại nhân làm núi dựa, quả thật không cần làm, làm cái bình hoa.
An Chỉ Manh khẽ ngẩng đầu, nhìn anh."Tịch tổng, anh nói tôi là bình hoa, thật nâng đỡ tôi! Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt! Anh dựa vào cái gì nói tôi là bình hoa! Người anh cân nhắc tiêu chuẩn là cái gì?" Tính khí cô tốt, không có nghĩa là không khó.
Tịch Cẩm Viêm đứng dậy, thân hình cao lớn trực tiếp từng bước ép sát.
Nhìn cô từng bước lui về phía sau, môi mím chặt cười nhạt."Cô biết cô tới làm gì sao?"
"Biết! Tôi tới thử kính! Anh ngay cả cơ hội thử cũng không cho tôi, có phải không công bằng hay không."
"Hừ! Công bằng! Vậy tôi cho cô công bằng!" Đầu hơi cúi, ngón tay sần sùi, gắt gao bóp cằm cô.
Nhìn tròng mắt cô quật cường, nụ cười châm chọc.
Đầu hơi thấp xuống, càng ngày càng đến gần môi cô.
An Chỉ Manh cảm giác được ý đồ anh, trong giây lát đẩy tay anh ra, thối lui ra ngoài mười bước, cảnh giác nhìn anh."Tịch tổng, mời anh tự trọng!"
Anh lạnh nhạt thu tay về, mắt lạnh nhìn cô."Tự trọng! Cô không phải muốn một cơ hội thử sức công bằng sao? Vậy tôi cho cô! Bây giờ cô cũng tự trọng làm cho tôi! Cô biết cô tới làm gì sao? Cô cho đây chẳng qua là quay phim, nhưng ở đáy mắt người khác có lẽ chính là cả cuộc sống! Cô ngay cả cảnh hôn cũng không tiếp thụ nổi, làm như thế nào làm một diễn viên giỏi? Cô ngay cả tư chất cơ bản một diễn viên giỏi cũng không có, còn cùng tôi nói chuyện công bằng. Đi ra ngoài!"
An Chỉ Manh chật vật chạy ra ngoài, nội tâm lật lên sóng lớn.
Hai người Nhu Nhu cùng Huyên Huyên thấy cô đi ra thất hồn lạc phách (mất hồn), không ngừng an ủi cô.
"Không có chuyện gì, chỉ là một lần thử sức sao! An Đạo dùng người vốn là rất nghiêm. Lần sau lại tới, đừng nản chí!"
"Đúng vậy! Ai bắt đầu đều sẽ vậy."
Ba người một đường đi ra khỏi cao ốc, An Chỉ Manh cúi thấp đầu, nội tâm rất không bình tĩnh.
Anh nói đúng, mình ngay cả tư chất cơ bản một diễn viên cũng không có, làm sao có thể đi diễn tốt một bộ phim.
Một bộ phim có cảnh hôn cũng có cảnh giường chiếu, cô vốn tưởng rằng mình chuẩn bị tốt lắm.
Đến giây phút chân chính, mới phát hiện mình kinh hoảng lo sợ như vậy.
Hai người thấy cô mất hồn, trực tiếp đưa cô đến cao ốc Tổng thống.
Nửa giờ, xe ở cao ốc Tổng thống ngừng lại.
Nhìn đám người chen lấn trước mặt, vô số ký giả cùng cảnh sát vây ở bên ngoài, mấy người ngồi ở trong xe, do dự đi xuống xe.
An Chỉ Manh còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy một đám ký giả như tổ ong vỡ tổ đi tới bên cạnh cô.
"An tiểu thư, cô ấy nói cô vong ân phụ nghĩa, chuyện này là thật sao?"
"An tiểu thư, đối với chuyện bức tử Cổ tiểu thư, cô nói thế nào!"
"An tiểu thư, cô đối với chuyện Cổ tiểu thư nhảy lầu tự sát, thấy thế nào!"