cháu dám không nói chuyện dùm mợ, mợ sẽ nói cho cậu của cháu biết, cháu nhận tiền của người."
Kha Trạch Vũ mím môi, làm người thật khó!
Nhìn thấy cậu trầm mặt, thân thể nhỏ bé run lên! Trong lúc tức giận cậu đáng sợ nhất, cậu coi như không tức giận xụ mặt đều hù chết người.
Hiện tại bé nào dám đụng họng súng!
Nhìn thấy ánh mắt An Chỉ Manh uy hiếp, bé muốn khóc rồi.
Mắt to liếc cậu tổng thống một chút, lập tức cúi đầu xuống, giọng bé nhỏ cơ hồ nghe không được! "Cậu... Kỳ thật, hôm nay cháu giúp đỡ mợ đánh chạy nhiều tiện nhân! Các cô đều mắng mợ là tiện nhân! Cháu ra tay mạnh mẽ đánh các cô rồi!"
Dứt lời, trông thấy ánh mắt cậu tổng thống lạnh lẽo, dọa đến run một cái.
"Cậu, cháu sai rồi... Ngài đừng đông kết tiền tiêu vặt của cháu... cháu thề sống chết ngăn cản không cho mợ qua, là người đàn ông kia quá ghê tởm, cháu đánh không lại anh ta! Ô ô ô..."
Manh Manh mặt ngây thơ, nhìn thấy bé lã chã chực khóc, căng lên.
An Chỉ Manh nhìn trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên cô phát giác bé xác thực hẳn là học qua diễn kịch.
kỹ năng diễn này, tướng mạo này, xứng đáng là ngôi sao tương lại.
Cận Tư Hàn vươn tay, không nhìn khuôn mặt nhỏ lã chã chực khóc muốn nhiều đáng thương liền đáng thương biết bao.
Mang theo bé kéo tới chỗ ngồi phía sau, vươn tay tới y phục bé móc qua.
Kha Trạch Vũ hai tay ôm ngực, lã chã chực khóc nhìn anh."Cậu tổng thống, ngài... Ngài muốn làm gì... cháu nói cho cậu, cháu nghèo hèn không thể dời, uy vũ không khuất phục, cháu... cháu thề sống chết hẳn không theo cậu..."
"Im miệng!" Mày kiếm nhíu chặt, ngón tay thon dài từ túi quần bé trực tiếp móc ra một tờ chi phiếu.
Mắt lạnh nhìn tên phía sau chi phiếu, tay cầm chi phiếu, ánh mắt lạnh lẽo tản ra tối tăm.
Hai tay bụm mặt, khe hở ngón tay lộ ra hai con mắt to đen nhánh."Cậu, nếu như cháu nói đây là anh ta cố gắng nhét cho cháu, cậu có tin không?"
"cháu cứ nói đi?" Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng dùng sức, chi phiếu biến thành hai nửa. "bắt đầu ngày mai, đông kết tất cả thẻ của cháu. mỗi ngày cậu nhìn cháu biểu hiện mới cho cháu tiền tiêu vặt!"
khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt xụ xuống, bất lực nhìn An Chỉ Manh.
bé đối kháng cậu tổng thống tàn bạo! Dù bé nhận chi phiếu đều biết, bé thật không biết cậu tổng thống có cái gì là không biết.
Leo đến ghế lái phụ, cả người đều héo rồi.
Sau ghế lái, chỉ còn lại có hai người mắt lớn trừng đôi mắt nhỏ.
An Chỉ Manh yếu ớt nhìn anh."Chúng tôi cũng chỉ ăn bữa cơm."
"Ừm! Ăn ngon không!" Thanh âm nhàn nhạt, lại để lòng người sinh ra sợ hãi, gương mặt anh tuấn yêu nghiệt nhìn không ra chút cảm xúc nào.
"Ha ha... Không thể ăn, một chút xíu đều không ăn vô!"
"Ừm! Không thể ăn còn ngồi hai giờ bốn phút 39 giây nửa!" Mắt nhìn đồng hồ, mặt không thay đổi nhìn cô.
Khóe miệng co quắp, nhìn Kha Trạch Vũ cúi đầu phía trước không giúp mình, nghĩ muốn bé giúp mình nói mấy câu, thấy mắt bé cũng không dám nhìn mình một lần.
Liền biết người đàn ông trước mắt đáng sợ cỡ nào rồi.
Yếu ớt nhìn anh, cười cứng ngắc rồi. "Ha ha... Ngài còn tính toán kỹ càng như thế!"
"Ừm! Không có chuyện làm, tự nhiên chịu khó nhìn thời gian!" giọng nhàn nhạt, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nhưng An Chỉ Manh lại nghe được đáy lòng run rẩy, ý anh trong xe đợi mình hơn hai giờ.
Đây là cảm giác bao lớn tội nghiệt! "Cái kia... sao anh không đi vào?"
"em muốn anh đi vào sao?" ngược lại anh cũng muốn đi vào, nhưng anh nghĩ tới cô tụ hội với các bạn thân, liền nhịn xuống rồi.