Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 229: Canh mê hồn




Trực tiếp đẩy cửa phòng ra, để cho bọn họ bỏ đồ xuống ở trước bàn ăn.

Dọn đồ vật xong, gia vị cất xong, nước suối để bên trong nấu.

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, vừa vặn nhìn thấy anh đẩy cửa đi vào, đứng dậy nhiệt tình đi nghênh đón."Anh tới rồi! Mau tới ăn bữa trưa!"

Cận Tư Hàn cau mày nhìn lẩu trước mắt, ngồi ở đối diện.

An Chỉ Manh vội vàng đưa đũa lên, vô cùng nhiệt tình. " Này, chớ chê! Đây chính là em cố ý thỉnh giáo đầu bếp, chuẩn bị canh sạch sẽ cho anh. Anh không ăn cay, bên này là anh! Những nguyên liệu nấu ăn này cũng đều là em chú tâm chọn, rửa."

"Em làm?" Mi mắt khẽ buông.

"Đúng vậy! Em cố ý chọn sạch sẽ mới mẽ, mang tới cho anh! Anh nhìn, những thứ này là anh thích ăn, những thứ hải sản này anh không thể ăn nhiều, cay để cho em ăn!"

Nhiệt tình giúp anh bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi, thấy anh động đũa, thận trọng quan sát sắc mặt anh.

"Ăn ngon không?"

"ừ!" Cận Tư Hàn nhìn cô nhiệt tình như vậy, tròng mắt đen lóe lên.

An Chỉ Manh kiên nhẫn phục vụ anh ăn, từ đầu đến cuối không nhìn ra anh cao hứng hay còn chưa cao hứng.

"Ăn ngon không?"

"ừ!" Bị cô nhìn chằm chằm, anh dứt khoát để đũa xuống."Nói đi!"

"A a... Em không muốn nói gì! Thức ăn ăn ngon không?"

Bị cô nhìn, anh làm sao có thể ăn được!"Nói đi! Em nói xong anh ăn tiếp!"

"A a..." Lúng túng nhìn anh."Cái đó... Qua mấy ngày là đi học..."

" Ừ, sau đó thì sao?"

Ngạch... Người này làm sao không nhận lời mình!

Khuôn mặt nhỏ nanh kết thành bánh bao nhỏ, ủy khuất nhìn anh.

Người này khẳng định là cố ý."Em muốn đi học..." Ánh mắt ủy khuất nhìn anh, mang theo nước mắt.

Bầu không khí trong nháy mắt lạnh xuống, Cận Tư Hàn lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô hồi lâu.

Đối với cô ngoắc ngoắc tay, cô di chuyển đi tới bên người anh, tự động ngồi xuống."Em muốn đi học, làm người nooit tiếng là mơ ước của em! Em muốn đi!"

" Được! Bất quá đáp ứng anh một điều kiện!"

"Chồng, anh thật tốt! Đừng nói một, mười nghìn điều cũng đáp ứng." Thân mật kéo ở cánh tay anh, cười vô cùng ngọt ngào.

Cận Tư Hàn bất đắc dĩ lắc đầu. "ừ! Em đi học phải mang một người đi!"

"Dẫn người? Mang ai!"

Trường học kia cũng không phải ai muốn đi là có thể đi.

Anh tà mị cười một tiếng."Đến lúc đó, em tự nhiên biết!"

"À!" Dù sao chuyện trường học giải quyết, cô cũng lười đi hỏi, chuyện của một cá nhân.

Vui vẻ gắp thức ăn, anh ăn vài miếng lại bị thư ký kêu đi ra ngoài.

Thấy anh đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại ra cùng bạn tốt từng người một báo tin vui.

Rất nhanh nhận được QQ trả lời.

"Manh Manh, cậu nói là sự thật! Vậy lúc nào thì cậu tới trường học ghi danh!"

"Ghi danh, ngày mai đi!" Anh đồng ý mình đi học, ghi danh hẳn là có thể.

"Vậy ngày mai, ba chúng ta cùng nhau tụ tập chỗ cũ, chớ lỡ hẹn! Bây giờ tớ bận bịu, sau này trò chuyện!"

"Tốt!"

Nhàm chán nhìn điện thoại di động, phát hiện các cô mỗi một người cũng vì sự nghiệp mình cố gắng phấn đấu.

Mặc dù rất khổ cực, nhưng tối thiểu còn là sống có ý nghĩa, mình rảnh rỗi như sâu gạo vậy, đối với xã hội một điểm cống hiến cũng không có.

Đinh đông...

Mở tin nhắn điện thoại di động ra, phát hiện là Bùi Á Hạo gởi tới.

"Manh Manh, nghe nói ngày mai em tới trường học ghi danh! Anh ở cửa trường học chờ em!"

"Không cần đi! Em cùng bạn tốt còn có hẹn!"

Đối phương nhanh chóng trả lời tin tức."Không có sao! Mang bạn em cùng đi, anh mời khách, địa phương tùy ý gọi!"