An Chỉ Manh run một cái, thanh âm nhỏ nhỏ."Thật xin lỗi! em không phải cố ý đi ra ngoài chơi, em... em cũng bị nhốt hơn một tháng, em..."
Cô chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi thích chơi, nhốt ở lâu đài lâu như vậy, cô cũng có ưu tư của mình, có ý tưởng của mình.
Cô phải thỉnh thoảng chơi, càng không phải là chim hoàng yến. Cô đi ra ngoài chơi, có sai sao?
Anh cả ngày lẫn đêm bận rộn như vậy, buổi tối về đến nhà cũng chỉ là công việc, công việc, hay là công việc!
Cô hiểu Anh bận bịu, nhưng lâu đài lớn như vậy, người giúp việc không thể nào cùng mình tâm sự.
Bạn thân cũng bận rộn, cả ngày lẫn đêm cô giải trí chỉ có máy vi tính cùng lâu đài lạnh như băng.
Lâu đài lớn hơn nữa, thích đi nữa, cuối cùng là vật chết, cô là người sống!
Lâu, cô cũng sẽ muốn đi chơi, cũng sẽ ủy khuất cũng sẽ oán trách.
Càng nghĩ càng ủy khuất, hơi nước hiện đầy hốc mắt.
Thấy cô khóc, thật sâu thở dài!
Đáy lòng cũng hết giận, mình quả thật là không biết làm sao, nhốt cô ở lâu đài.
"Anh không trách em! sau này em muốn chơi, gọi điện thoại cho anh, anh cùng em đi!”
"Anh có rãnh rỗi?" Ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Anh, một ngày Anh không phải công việc hai mươi giờ, chỉ ngủ bốn giờ cũng không đủ sao?
"Vậy anh cũng không thể ủy khuất em! em nói đúng! anh không nên nhốt em ở trong nhà tù hoa lệ này."
Cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng dụ dỗ.
Cô gái nhỏ này, mình từ đầu đến cuối không nỡ mắng một chữ.
Nằm ở trong ngực Anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực bên tai.
Trong lòng cuối cùng vẫn áy náy, thanh âm nho nhỏ."Em... hôm nay em cùng Bùi Á Hạo đi ra ngoài chơi..." Cúi thấp đầu, không dám nhìn Anh.
"Anh biết!" Anh cũng là bởi vì chuyện này mới tức giận như vậy.
Lớn tiếng mấy phần."anh biết?"
"ừ! Em cho là lâu đài, người khác muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?" Mày kiếm nhíu lại, lời nói có rùng mình nhàn nhạt.
người đàn ông kia không phải gan lớn, Anh ta lại dám chạy đến lâu đài. Rất tốt!
Vội vàng từ trong ngực Anh ngồi dậy, rất chăm chú nhìn anh."Cái đó! Em thề chúng em đi ra ngoài cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm chơi cái trò chơi, em mang theo Nhu Nhu. Em chính là muốn đi cùng anh ấy nói chuyện rõ ràng, còn có..."
Nhàn nhạt nhận lấy cô lời."Còn nữa, muốn biết thân thế ba em phải không?"
Cô càng thêm kinh ngạc."Anh làm sao biết?"
" nước R không có chuyện anh có biết hay không!" sáng sớm anh tra rõ lai lịch anh ta, chỉ là có chút chuyện phải là cô gái nhỏ giải quyết, anh không tiện nhúng tay, đây cũng là nguyên nhân hôm nay anh để cho bọn họ đi ra.
Chẳng qua là không nghĩ tới, qua hộ vệ miêu tả, bọn họ chơi vui vẻ như vậy!
Cô lại thích tướng mạo rất quái dị, màu trắng, con nít đỉnh đầu có lông xanh!
người đàn ông kia, còn giúp cô lấy đồ chơi. Khá tốt, người phụ nữ này còn có chút lương tâm, không mang về nhà.
"a!" Nguyên lai, Anh đều biết!"Chúng em nói ra, anh nói anh là anh họ xa của em, không phải vị hôn phu!"
"ừ!" Cô đơn thuần, người khác nói cái gì chính là cái đó!
Anh nhìn ánh mắt cô, cùng là đàn ông anh rõ ràng nhất.
Những thứ này, đều là chuyện của đàn ông, đến lượt chính bọn họ giải quyết.
Tròng mắt đen lóe ánh sáng lạnh lẻo, cúi đầu trong nháy mắt ánh sáng lạnh lẽo rút đi nhu tình như nước."Đói bụng không! Chúng ta đi ăn cơm!"
"a!" An Chỉ Manh bị anh mang ngồi ở trên ghế, ngồi ở bên cạnh anh.
Người giúp việc bưng mâm lên, An Chỉ Manh nhìn mâm thức ăn, biểu tình rất lúng túng.