An Chỉ Manh tức giận, người đàn ông này thế mà lợi dụng mình thân cao lực lớn khi dễ mình như vậy.
Trực tiếp giơ chân lên, liền hung hăng đạp bắp đùi anh.
Thấy chân anh hơi cong một chút, trong nháy mắt đoạt đi máy tính trên tay.
Hai người xô đẩy qua lại, lỡ tay thất thủ."Bốp..." máy tính rơi trên mặt đất.
không khí giữa hai người khẩn trương, biến đến mức vô cùng quỷ dị.
"Oa..." An Chỉ Manh khóc đặc biệt lớn, đặc biệt ủy khuất.
Ngồi xổm trên mặt đất, khóc lớn tiếng.
Cận Tư Hàn sững sờ đứng ở nơi đó, nhìn thấy cô khóc thương tâm như vậy, chân tay luống cuống.
Mắt đen nhìn anh thật lâu, nện bước đi ra cửa.
"Oa..." người đàn ông này thế mà không dỗ mình, còn đi rồi! Đi rồi...
Lần này là khóc thật, anh thế mà hung dữ đối với mình, còn quay đầu bước đi.
Càng nghĩ càng thương tâm, càng thương tâm càng khóc thở không ra hơi.
Cận Tư Hàn đi xuống dưới lầu, giống quản gia cầm một cái bánh ngọt cô thích nhất, nhanh chóng lên lầu.
Đợi anh lên lầu, trông thấy cô ngồi trên mặt đất giống như đứa trẻ khóc thương tâm gần chết.
Tâm hơi đau, thân thể cao lớn ngồi xổm ở bên cạnh cô, yên lặng nhìn cô khóc.
An Chỉ Manh thấy anh trở về, nhào vào trong ngực của anh, cố ý đem nước mũi mình lau trên áo sơ mi đắt tiền của anh.
Ánh mắt giảo hoạt chuyển động, tiếng khóc dần ngừng lại.
Không nhìn anh đưa tới khăn giấy, động tác khoa trương đem nước mũi đều lau trên người anh.
Cận Tư Hàn khẽ nhíu mày nhìn áo sơ mi, đưa cho cô một ly nước ấm. "Uống đi!"
Khóc lâu như vậy, xác thực khát rồi! Không chút khách khí cầm ly nước uống lên.
Thấy cô ổn định cảm xúc, anh ôm cô vào trong ngực, cầm bánh ngọt bên cạnh, ngồi ở trên ghế sa lon.
Đem bánh ngọt đưa cho cô, thấy cô cầm bánh ngọt ăn lên, tâm nới lỏng một chút xíu.
Bánh ngọt đã ăn xong mấy miếng, thế mà người đàn ông này không có nói một câu an ủi!
Cô rất mất mát!
Ủy khuất bĩu môi."anh hung dữ với em!"
"anh không có!"
"anh có! anh còn ném máy tính của em, còn đẩy em!"
"anh không có..." trong đầu hiện lên lời Ngải Luân. "khi người phụ nữ tức giận, vô luận nói cái gì, vô luận anh có hay không, anh nói anh sai là được rồi! đừng hòng mưu toan lý luận với phụ nữ, lúc này người phụ nữ là không có thể nói lý."
mắt anh nhìn đôi mắt đỏ hoe, tim hơi nhói nhói.
"anh sai..." Một chữ cuối cùng, anh thủy chung nói không nên lời! Cảm giác là lạ, anh thủy chung không nghĩ ra mình sai chỗ nào.
ánh mắt cô đỏ rừng rực nhìn anh."anh sai cái gì?"
"anh..." Nhìn thấy khuôn mặt cô tinh xảo, cuối cùng vẫn bị mềm lòng."anh sai rồi!"
Quay đầu qua, mắt nhìn nơi xa, che giấu bối rối của mình.
An Chỉ Manh vô cùng kinh ngạc như nhìn thấy Quỷ, nhìn tổng thống kiêu ngạo trước mắt.
Vừa rồi anh nói anh sai, không phải là mình bị điếc sao! "vừa rồi anh mới nói anh sai lầm rồi sao?"
"Ừm!" giọng nói nhạt nhẽo, mắt cũng không nhìn cô, thủy chung nhìn phương xa.
"Phốc..."
Hôm nay anh không bình thường, nhưng dù sao so với trước kia tình thương thấp để cho người ta chỉ trong vài phút sụp đổ rất nhiều rồi.
Cười híp mắt ngồi vào trong ngực của anh, tay nhỏ nghiêm túc ôm đầu của anh.
Bốn mắt nhìn nhau."Hôm nay không phải ai dạy anh cái gì rồi sao."
"Không!" Mắt đen nhanh chóng hiện lên xấu hổ.
"A! Không có! Vậy anh nói một chút anh sai rồi hả?" Cười híp mắt gài bẫy anh.
bàn tay Cận Tư Hàn cầm hai tay của cô, để cho cô an phận ngồi trên đùi của mình. hiện tại cô gái này càng ngày càng không sợ mình, còn dám gài bẫy cho mình rồi.