"A! Ngài không nói đùa chứ! Ngài còn cần hiểu phụ nữ! Ngài cho tới bây giờ không phải là không gần phụ nữ sao?" Trong đầu nhớ tới lần trước trò chuyện mắng anh là chỉ biết phụ nữ, anh cười càng thêm liều lĩnh." Tổng thống cao cao tại thượng, ngài sẽ không yêu người khác đi!"
"Cậu có tin hay không, cậu nói thêm nửa chữ nữa, tôi lập tức để cho cậu chạy trở về nước!" Tròng mắt đen tản ra khí tức mãnh liệt.
"Phải! Coi là người ác! Nói quyền thế.”
Hai người thao thao bất tuyệt! Người phụ nữ là thế nào, tôi nói cho anh. Tâm phụ nữ sâu xa, nhưng tổng kết cũng mấy giờ!" Nói tới phụ nữ, anh am hiểu nhất.
Bên ngoài đã lên đèn.
Cận Tư Hàn ngồi ở trong xe, nhìn tiệm bán hoa ngoài cửa xe.
Suy tư nửa giây."Dừng xe!"
"Sao vậy, Tổng thống tiên sinh!" Tài xế ngừng xe ở ven đường.
Thân thể Cận Tư Hàn cao lớn, vừa đi vào tiệm bán hoa lập tức để cho người để mắt nhìn kỹ.
Bà chủ nhanh chóng tiến lên nhiệt tình."Vị tiên sinh này, ngài là mua hoa cho người yêu sao?"
"ừ!" Nhìn hoa trước mắt hoa cả mắt, lần đầu mua hoa, có loại cảm giác không biết thế nào.
Bà chủ nhiệt tình giới thiệu mấy loại hoa cho anh."Ngài nhìn, hoa này đại biểu tình yêu nhiệt liệt, hoa này đại biểu..."
"Toàn bộ!" Nếu không biết suy nghĩ gì, trực tiếp vung tay lên bao trọn.
Bà chủ ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần, dừng lại một phút mới phản ứng được lời anh.
"Tiên sinh, ngài nói, lấy toàn bộ?"
"ừ! Tốc độ nhanh lên." Nhìn đèn bên ngoài, giờ phút này, cô gái nhỏ hẳn ở nhà chờ mình ăn cơm tối đi!
Bà chủ cũng sắp mừng đến chảy nước mắt, nhanh chóng gọi mấy nhân viên tiệm, lanh lẹ bỏ túi.
Nhanh hơn nữa, cũng tổn hao hơn nửa giờ.
Mang tất cả hoa lên xe, phát hiện xe cũng không đủ, trực tiếp để ở trên xe hộ vệ phía sau.
Tràn đầy bốn xe hoa, đột ngột như vậy đặt ở trong xe hộ vệ.
Mua hoa xong, Cận Tư Hàn mới hài lòng trở lại lâu đài.
Trở lại lâu đài, đúng như dự đoán nhìn thấy cô đã ngồi ở trong phòng ăn đợi mình ăn cơm tối.
Có tối hôm qua thảm bại, hôm nay An Chỉ Manh ngoan không ít. Ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, chờ anh cùng nhau dọn cơm.
Cận Tư Hàn ngồi ở trên ghế, nhìn hộ vệ đặt một bó hoa một bó hoa ở trên bàn ăn, đặt ở trước mặt cô.
An Chỉ Manh mê mang nhìn đủ để mở một cái tiệm bán hoa, rất mê mang nhìn anh."Những thứ này là? Đưa cho em?"
Trên mặt Cận Tư Hàn nhanh chóng thoáng qua vẻ lúng túng! "ừ! Vừa vặn có tiệm bán hoa sập tiệm. Anh thuận tay cầm về, nghe nói, phụ nữ cũng tương đối thích hoa!"
Lời nói rất thờ ơ, nhưng tròng mắt đen chăm chú nhìn chằm chằm cô.
Nhìn hoa trước mắt, cô cười.
Cô phát hiện, người đàn ông này có lúc vẫn là rất đáng yêu!
Tiệm bán hoa sập tiệm, mượn cớ như vậy, cũng ra.
Mím chặt môi đỏ mọng, không để cho mình cười ra tiếng."Em thích, cám ơn."
" Ừ, thích là tốt!" Lúng túng quay đầu qua, không nhìn tới cô cười khanh khách."Quản gia, dọn cơm!"
"Đúng vậy, Tổng thống tiên sinh!" Quản gia nhanh chóng rời phòng khách, đi tới phòng bếp, cũng không nhịn được nữa nhỏ giọng cười ra tiếng."Ha ha ha..."
Nhanh chóng phân phó người giúp việc, nối đuôi mang thức ăn lên.
Thu thập nụ cười, lúc này mới nghiêm trang đi trở về phòng khách.
An Chỉ Manh cười híp mắt ăn bữa ăn tối, nụ cười nhàn nhạt nhìn người đàn ông nghiêm trang ăn bữa tối.
"Ai dạy anh mua hoa đưa cho phụ nữ, để cho phụ nữ vui vẻ?”