Anh nhạt nhẽo nhìn đồ ăn trong mâm, giữ im lặng bỏ vào trong miệng.
An Chỉ Manh thở dài một hơi, cũng may anh không hỏi chuyện về tư liệu.
Cận Tư Hàn ăn một miếng, buông đũa, nhìn cô."Tư liệu thế nào rồi."
"Ách..." Thật sự là bị dọa sợ: " Em đói rồi, ăn cơm ăn cơm! Chú quản gia, đầu bếp hôm nay làm đồ ăn cực kỳ ngon."
Nhìn cô giả bộ không để ý, anh cũng không vạch trần.
Trong phòng khách, chỉ có thanh âm dao nĩa va chạm.
Nửa giờ, Cận Tư Hàn ăn xong.
Anh cầm khăn lau khóe miệng, kiên nhẫn chờ cô ăn.
An Chỉ Manh nôn nóng!"Anh rảnh lắm sao?"
"Bận lắm!"
"Vậy anh đi làm việc trước đi! Không cần chờ em." Cô phất phất tay, ra hiệu anh có thể đi rồi.
Cô cứ nhất quyết đuổi mình đi như vậy, anh càng không vui.
Cận Tư Hàn bình ổn tựa vào ghế, mắt đen nhàn nhạt nhìn cô."Đã ăn xong sao?"
"Không! Em còn rất đói rất đói, vẫn có thể ăn tiếp!" Anh tại sao còn chưa đi a! Không phải muốn bắt minh hết học hết cả đống tư liệu dày cộp đó thật chứ? i!
Tư liệu đó có đánh chết cok cũng không nhớ hết nổi. Cô cũng chỉ xem qua cho biết một chút, hoàn toàn không ghi nhớ được thứ gì vào đầu.
Khó khăn kêu quản gia mang thêm phần cơm tối ra, có trời mới biết bụng cô đã hết sức chứa rồi.
Bữa tối ngon miệng, hiện tại ăn vào lại cảm thấy là một loại ngược đãi.
Thấy anh vẫn ngồi trên bàn cơm, nhàn nhã đọc báo.
Cuối cùng cô đành chịu thua trận, không muốn tổn thương dạ dày của mình nữa.
"Ăn no rồi?" Anh đặt báo xuống, lạnh nhạt nhìn cô.
"Ăn no rồi!" Cô ngược lại hoàn toàn uể oải.
"Lên lầu, anh kiểm tra xem em học được bao nhiêu."
Quản gia nhanh chóng kéo ghế, nhìn hai người một một sau đi lên lầu, đáy lòng mặc niệm giùm An tiểu thư.
Cô theo sau anh, yên lặng vào phòng, yên lặng đóng cửa phòng.
Ngồi đối diện với anh, mặt vô tội."Thật sự muốn kiểm tra sao?"
"Ừm!" Cận Tư Hàn tay cầm lên tập tư liệu lịch sử trưởng thành."Tờ thứ nhất! Đọc!"
Cô khổ sở, cà lăm đại khái vài ba câu, sau đó vụng trộm nhìn anh mặt ngày càng đen.
Đáy lòng càng thêm hoảng
"Ba!" Cận Tư Hàn vất tư liệu trên bàn trà, mặt lạnh lấy nhìn cô."Hôm nay, em làm những gì?!"
"Đọc tư liệu!" Cô tuyệt đối sẽ không nhận mình đã xem phim truyền hình đâu.
Cận Tư Hàn đứng dậy, đi đến thư phòng, sờ tay sau lưng máy tính.
Còn ấm, sắc mặt trầm xuống."Em xác định, em không xem phim thần tượng?"
Chỉ thấy cô cười híp mắt."Xem chút thôi, còn lại em rất nghiêm túc đọc tư liệu. Nhưng anh cũng biết, đọc như vậy cô cùng cực khổ. "
Thấy anh mở máy tính, đáy lòng cô chấn động.
Quả nhiên, cô thấy anh mở lịch sử ra xem những phim mình đã xem qua.
Yên lặng xoay người, lấy tay che mặt. Hóp lưng lại như mèo cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài cửa, hiện tại không đi, đợi đến lúc anh bùng nổ thì chỉ có nước chết.
Một bước, hai bước, mười bước...
"An Chỉ Manh! Em đứng lại đó cho anh!"
Cô lén nhìn qua kẽ tay, chỉ thấy người nào đó toàn thân tỏa ra hàn khí"Cái kia... Em đau bụng, muốn đi vệ sinh"
"Thế sao?" Mặt âm trầm, nhìn cô.
"Đương nhiên! Em thực sự đau bụng." Bỗng nhiên che bụng, biểu cảm cũng trở nên vặn vẹo.
Sau đó cô vội vàng quay người, phất phất tay với anh."Em đau bụng, đi vệ sinh đã, có gì chờ em ra rồi nói sau. "