Không đợi cô nghĩ lại, xe đã ngừng lại ở cao ốc cục dân chính.
Bị kéo mạnh một đường đi vào cục dân chính, cũng hơn tám giờ tối rồi, cục dân chính lại còn có mấy chục người tại chỗ đợi lệnh.
"Tổng thống buổi tối khỏe!"
Hai người đi thẳng tới phòng khách cục dân chính, Cận Tư Hàn đỡ cô ngồi trên ghế, mắt lạnh quét về phía người phụ trách cục dân chính.
"Ông là người phụ trách ở đây?"
"Đúng vậy, Tổng thống tiên sinh!" Người đàn ông bất an nhìn về phía hai người, buổi tối nhận được điện thoại thư ký Tổng thống, ông còn tưởng rằng đang nằm mơ.
"Ừ! Giúp chúng tôi làm thủ tục kết hôn!"
"Kết hôn?" Ánh mắt người đàn ông nghi hoặc nhìn về phía Tổng An Chỉ Manh, nhìn qua cô hẳn còn chưa tới tuổi kết hôn đi!
Tổng thống nói làm! Dám không làm sao?
Tay run run cầm lấy hai tờ đơn đưa cho bọn họ."Tổng thống tiên sinh, mời ngài trước điền đơn."
"ừ!" Cầm lấy hai tờ đơn, mặt không cảm giác đưa cho An Chỉ Manh.
Nhìn phía trên tờ đơn, cô thật lòng không cách nào hạ bút."Em mới mười tám!!!"
"Biết!" Mặt không cảm giác cầm bút, rất nghiêm túc viết tờ đơn. Chữ viết rõ ràng có lực.
An Chỉ Manh dứt khoát nhìn về phía người đàn ông đứng ở một bên."18 có thể làm giấy hôn thú?"
Người đàn ông trộm nhìn Tổng thống đại nhân, hướng về phía cô liều mạng lắc đầu.
Trực tiếp đoạt lấy tờ đơn trong tay anh, mặt đối mặt nhìn anh."Cận Tư Hàn, có thể không nháo không! Mười tám không thể làm giấy hôn thú, không thể, anh biết không!"
"Phải không?" Ánh mắt quét về phía người đàn ông.
" Tổng thống tiên sinh, xác - thực không thể!" Xong đời, sắc mặt Tổng thống kém như vậy, có thể để cho mình nghỉ việc về nhà nghỉ hưu trước hay không.
"Đúng không! Anh Tổng thống một nước, ngay cả điều quốc pháp này cũng không biết!"
Cô thật cao hứng nhìn anh kinh ngạc, cười híp mắt nhìn anh.
Cả người Cận Tư Hàn tản ra khí tức, nhìn tờ đơn hồi lâu.
Trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi đi."Lão đầu tử, nói, trước kia mẹ mười tám tuổi, các người làm sao kết hôn."
Bên đầu kia điện thoại truyền tới tiếng rống giận."Tiểu tử thúi, dám cùng lão tử nói chuyện như vậy! Đợi một chút, con hỏi cái gì?"
"Ban đầu mẹ con mười tám tuổi, cùng bà kết hôn như thế nào!"
"Kết hôn! Chúng ta không kết hôn! Đám lão già kia, sống chết không chịu đổi điều quốc pháp này. Chúng ta là có bầu trước khi lập gia đình, chờ mẹ con đến tuổi hợp pháp mới lãnh giấy hôn thú!"
Thanh âm bên đầu điện thoại kia trực tiếp bóp chết mong chờ trong đáy lòng anh, cúp điện thoại, vẻ mặt mây đen giăng đầy.
Trực tiếp kéo cô, trầm mặt đi ra ngoài.
Hai người ngồi vào trong xe, An Chỉ Manh nghiêng đầu nhìn anh mím môi mỏng, nhàm chán ở một bên chơi điện thoại di động.
Cận Tư Hàn chỉ cần nghĩ đến, còn phải chờ cô nhiều năm như vậy mới có thể lĩnh giấy hôn thú, tâm tình không cách nào tốt.
Lại nghĩ tới, bỗng nhiên xuất hiện vị hôn phu, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nhìn về phía cô gái nhỏ một bên không tim không phổi chơi điện thoại di động, sắc mặt càng thêm đen.
Đoạt lấy điện thoại di động cô."Trở về, ký phần hợp đồng kia!"
"Không muốn!" Lại không kết hôn, cô lại càng không nên cầm thứ không thuộc về mình.
"Đồ của anh không muốn, em muốn đồ của ai, của vị hôn phu kia sao?" Thấp giọng gầm thét.
An Chỉ Manh nhìn người đàn ông trước mắt tức giận không giải thích được, lười phản ứng anh, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Sự trầm mặc của cô, để cho anh càng thêm phiền não bất an!
Hai người không nói đến lâu đài.
Quản gia nhìn bầu không khí giữa hai người không đúng, một trước một sau trở về trên lầu, ai cũng không nói với ai.