Cô dựa vào lồng ngực anh, trong đầu hiện lên hình ảnh hai mươi năm trước.
Bây giờ, kẻ cầm đầu thật sự sẽ bị hành quyết, nội tâm cô vui giống như không hề tưởng tượn, ngược lại cũng có chút u sầu khó tả.
"Tổng thống, đến rồi." Tài xế xuống xe giúp hai người mở cửa..
Cận Tư Hàn ôm eo nhỏ của cô."Chuẩn bị xong chưa?"
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó tựa vào ngực anh, cùng đi ra.
Hai người đi qua một dãy hành lang, mới đi đến phòng giam.
Phòng giam so với trong tưởng tượng sạch sẽ hơn nhiều, rất sạch sẽ!
Mỗi phòng đều có ba đến bốn giường ngủ nhỏ.
Trong phòng giam căn bản bỏ trống, chỉ có rải rác mấy tên tù nhân.
Bị bọn họ nhìn chằm chằm hung tợn, cô ghé sát hơn vào ngực anh.
Cận Tư Hàn quét mắt lạnh qua một lượt, bọn họ lúc này mới thu hồi ánh mắt dò xét.
Hai người một đường đi vào phòng giam tận cùng bên trong, An Chỉ Manh nhìn thấy là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, thân hình gầy gò.
Người đó mặc đồ tù nhân, lộ ra vẻ tiều tụy.
"Tổng Thống tiên sinh, ngài đối với tôi thật sự là bỏ được tiền vốn a! Nói cho ra đảo là cho ra đảo, không thèm nháy mắt một chút! Ngài nói xem, ngài không tiếc đại giới mà đổi lấy sinh mạng của tôi, tôi nên cảm thấy vinh hạnh? Hay là nên bất hạnh đây?" Hắn lạnh nhạt tự nhiên ngồi bên cạnh bàn, nhìn bọn họ ngồi xuống, nhướn mi nhìn về phía An Chỉ Manh.
"Ơ! Tổng thống đến phòng giam còn đưa theo phụ nữ à?!"
An Chỉ Manh từ cửa vào, mắt dán chặt trên người hắn.
Đây chính là kẻ mười năm trước khiến cho cô cùng cha mẹ và đứa em ruột còn chưa ra đời phải nhà tan cửa nát.
Hắn cũng là kẻ cô oán hận mười năm, mắng chửi mười năm ròng rã.
Hắn cũng đầy đủ chân tay, khuôn mặt không đến nỗi đáng ghét mà.
Đột nhiên, đầu cảm giác đau như bị người ta bóp.
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông có hành động kì quặc vừa rồi, ánh mắt im ắng hỏi thăm."Anh bóp đầu em làm gì?"
"Không cho phép nhìn" Mắt đen của anh hiện lên ý không vui.
An Chỉ Manh khinh thường, người đàn ông này đáng để ghen sao! Quả thực là bụng dạ hẹp hòi.
"Hắn lúc nào hành quyết.?" Đối với người đàn ông này, cô chẳng có chút thương hại nào hết.
Hắn sống ròng rã mười năm, đã là trời cao ban ơn cho hắn rồi.
"Em muốn hiện tại cũng có thể."
"Vậy thì hiện tại đi!" Thanh âm lạnh lẽo, không còn chút mềm mại nào.
Cận Tư Hàn phất tay cho người đem tội nhân đi xử lí! Hai người theo sát ở phía sau, đi vào phòng hành quyết, kỳ thật cũng chỉ là một bãi cỏ lớn.
Phạm nhân bị bịt mắt, cột vào trên cây cột.
An Chỉ Manh bị anh đặt ngồi trên ghế cao, nhìn xuống dưới người đàn ông kia.
Đáy lòng hỗn loạn, nếu như cha mẹ biết sẽ để cô làm như vậy chứ?
Hai đầu âm thanh cùng giao chiến.
Tay hành quyết, cầm súng, đặt thẳng đầu hắn bóp cò.
"Phanh..."
Cận Tư Hàn đầu tiên che mắt cô lại, không cho cô trông thấy óc văng khắp nơi.
An Chỉ Manh ôm lấy trái tim, từ đầu đến cuối không có dũng khí đẩy tay anh ra để liếc một chút.
"Đã chết rồi sao?"
"Chết rồi!" Nhìn gã đàn ông nằm trên mặt đất, mắt đen lạnh lùng.
"Vậy... Trở về đi!" Cô không có lá gan kia, nhìn liếc một chút.
"Được thôi!"
Để yên cho anh bịt mắt dẫn đi, hồi lâu sau bàn tay mới buông xuống.
Mắt đang trong tình trạng tối đen đột nhiên thấy ánh sáng, cảm giác có chút chói.
"Tổng Thống tiên sinh, An tiểu thư, mời lên xe!"
Cô ngồi lên xe, nhìn phố thị phồn hòa người người đi lại như nêm cối mà nội tâm trống rỗng.
"Cha, mẹ, hắn đi đền tội với hai người rồi, hai người có vui không?"