Nhưng cô cũng biết, người này sẽ còn có những thủ đoạn khác.
Nhiều lần như vậy, lòng người sẽ bị hủy.
Một cái quốc gia, ngay cả lòng người cũng bị mất, làm sao vì nước.
Cô ngu ngốc nữa, cũng biết anh vì mình hy sinh bao lớn, ngăn cản bao nhiêu áp lực.
Vội vã cúp điện thoại, trực tiếp chạy xuống lầu."Chú quản gia, chú quản gia!"
Quản gia vội vàng chạy đến."An tiểu thư, cô vội vả tìm tôi có chuyện gì?"
"Chú quản gia, tôi phải đi gặp anh ấy, lập tức, lập tức!" Cô phải thừa dịp chuyện không lớn, đi khuyên anh thả các cô ấy.
Những người kia đều là con dân của anh, anh phải yêu mến bảo vệ con dân, đây là trách nhiệm, anh thân là Tổng thống một nước nên chịu.
"An tiểu thư, cô tìm Tổng thống có việc gấp? Bên ngoài bây giờ có thể không an toàn." Bên ngoài bây giờ còn tất cả tin vịt đối với cô, bên người đi theo nhiều hộ vệ hơn nữa, để cho cô đi ra ngoài vẫn không yên tâm.
Cô nóng nảy."Chú quản gia, tôi tìm Tổng thống thật sự có việc gấp! Có chuyện tôi chịu trách nhiệm, được không?"
Trong lòng Quản gia oán thầm, đừng nói cô có chuyện, cô không có sao Tổng thống cũng không có khả năng làm khó dễ, còn chưa phải là những người giúp việc bọn họ chịu trách nhiệm.
Nhưng ông cũng không thể cự tuyệt cô yêu cầu, điều thứ nhất lâu đài Tổng thống yêu cầu chính là nghe Tổng thống phu nhân.
Dẫn cô đến bãi đậu xe, phái mấy chục hộ vệ đi theo, đinh ninh dặn dò.
Cuối cùng vẫn chưa yên tâm nhìn xe rời đi lâu đài, An tiểu thư hẳn sẽ không xảy ra chuyện đi!!!
Hơn một giờ, xe mới ở văn phòng làm việc Tổng thống ngừng lại.
An Chỉ Manh mới vừa xuống xe, cũng cảm giác được ánh mắt thù địch, quay đầu, phát hiện không có người nhìn mình.
"Chẳng lẽ mình suy nghĩ nhiều?" Lắc đầu, cất bước đi vào cao ốc Tổng thống.
Nhân viên ngoài cửa nhìn thấy cô, trực tiếp cho đi, nửa chữ không có.
An Chỉ Manh một đường thông suốt không trở ngại đi tới phòng làm việc Tổng thống, đẩy cửa ra phát hiện bên trong không người.
Thư ký nhanh chóng đưa tới cho cô một ly sữa bò, không dám cùng cô nói nửa chữ lui xuống.
An Chỉ Manh còn muốn hỏi anh Tổng thống đi đâu! Đi nhanh như vậy, làm gì!
Ngồi ở trên ghế sa lon, nhàm chán nhìn điện thoại di động, phát hiện những tin tức kia đã bị thủ tiêu sạch sẻ, đây cũng là tác phẩm của anh đi!
Ngồi yên nửa giờ, phòng vẫn là không có người tới.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, nhìn mặt thư ký trong cửa kiếng cách vách, gõ cửa đi vào.
"Anh khỏe! Xin hỏi, Tổng thống bây giờ ở đâu?"
"Anh khỏe, xin hỏi..." Trong giây lát tiếp xúc tới ánh mắt anh oán hận, để cho cô lùi lại một bước.
Bịt miệng, đi ra ngoài.
Gõ cửa bên cạnh mấy vị thư ký, lấy được không phải xem thường, chính là ánh mắt oán hận.
Đừng nói, nói cho mình Tổng thống ở đâu, ngay cả nửa chữ đều không cùng cô nói.
Xem ra, mình bị cô lập!!!
Chỉ có thể tự tìm, đi dạo một vòng lớn, phát hiện nơi này vòng tới vòng lui bố trí cũng không sai biệt lắm.
"Tổng thống, ngài không có thể vì một người phụ nữ cắt đất, đó là đất của nước R. Lúc nào nước R ký qua hợp đồng mất chủ quyền như vậy."
"Đúng vậy! Tổng thống, ngài không có thể vì một người phụ nữ, nói nhốt liền nhốt mấy ngàn người! Ngài đây là mất lòng người. Lòng người cũng bị mất, nước làm sao kiên trì bền bỉ."
"Tổng thống, xin nghĩ lại!"
"Tổng thống, xin nghĩ lại."
"Tổng thống, mời ngài nghĩ lại!"
Cắt đất, vì mình????
An Chỉ Manh ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, nhìn anh ngồi ở chủ vị, khí thế mạnh mẽ.
Lạnh lùng mà cao quý, tròng mắt đen tản mát ra lạnh lẽo.
Đối mặt trăm người phản đối, như cũ ngồi vững, khí thế mạnh mẽ.